Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 377: Đại Nhân Đi Đâu, Ta Đi Theo Đó

.



Chương 377: Đại Nhân Đi Đâu, Ta Đi Theo Đó
Quận thủ nộp thuế thay dân chúng, dân chúng cũng xem như đã tránh được một kiếp.
Chương Ngọc Bạch đuổi người của triều đình đi xong thì cũng chuẩn bị xuất phát.
Thấy Chương Ngọc Bạch sắp rời đi, Trình Vận Chi và Quách Bình lập tức đi theo: “Quận thủ đại nhân!”
Chương Ngọc Bạch ngồi trên xe ngựa, nhìn hai người hỏi: “Các ngươi đi theo làm gì?”
“Ta đã nói rồi, không cần tiễn ta.” Chương Ngọc Bạch bổ sung một câu.
Trình Vận Chi lập tức nói: “Đại nhân đi đâu, ta đi theo đó!”
Hai mắt Quách Bình đỏ ngầu: “Tạ cô nương kia thật là vô liêm sỉ, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm nhục đại nhân nhà chúng ta như vậy!”
Ở trong mắt Quách Bình, Tiêu Vũ chẳng khác nào đang ép Chương Ngọc Bạch phải bán mình.
Chương Ngọc Bạch khẽ cau mày, lập tức nói: “Quách Bình! Giao dịch giữa Tạ cô nương và ta là giao dịch công bằng, nàng đã cứu Dự quận trong tình trạng nước sôi lửa bỏng hai lần, đang lẽ ra chúng ta phải thấy cảm kích mới phải.”
“Cảm kích thì dễ rồi, cảm kích thế nào cũng được, ngay cả có bảo lão Quách ta hoặc là Trình Vận Chi đi hầu hạ nàng cũng được! Nhưng nàng lại yêu cầu đại nhân!”
“Đại nhân, ngài có từng nghĩ tới, vì sao Tạ cô nương lại đeo khăn che mặt cả ngày hay không?” Quách Bình tiếp tục hỏi.
Trình Vận Chi cũng có chút tò mò: “Vì sao?”
Quách Bình nói tiếp: “Mọi người có còn nhớ, trước đó đám lâu la của Kim Sơn trại đã nói thế nào không? Nói là gặp phải nữ quỷ! Ta đoán, chắc chắn dung mạo của Tạ cô nương kia cực kỳ tầm thường, dưới lớp khăn che mặt ấy nhất định là một gương mặt xấu xí vô cùng!”
“Nếu nàng mà xinh đẹp, ta sẽ trồng cây chuối đi ị!” Quách Bình cười lạnh nói.
“Rõ ràng là dáng dấp nàng ta khó coi nên mới muốn tìm một nam tử tuấn mỹ để hầu hạ mình, đây không phải biến thái thì là cái gì?” Quách Bình không nhịn được nói.
Trình Vận Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuy rằng ta cũng cảm thấy ngươi nói có chút đạo lý, nhưng ta vẫn thấy ngươi đừng vội thề loạn làm gì, sau chuyện lần trước ngươi vẫn chưa trồng cây chuối đi ị đâu đó.”
Chương Ngọc Bạch nói: “Cho dù dung mạo Tạ cô nương trông như dạ xoa, ta cũng nhận.”
Nói đến đây, Chương Ngọc Bạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Thế gian cũng không thiếu nữ tử xinh đẹp, giống như Tiêu Vũ đã từng là Công chúa kia, cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
Nói xong, Chương Ngọc Bạch dừng một chút: “Chỉ là đáng tiếc, lòng dạ lại độc ác.”
“Như Tạ cô nương, dù xấu một chút thì đã làm sao? Ở trong mắt Chương mỗ, nữ tử có tấm lòng lương thiện như Tạ cô nương hoàn toàn không phải là nữ quỷ mà là nữ thần tiên.” Chương Ngọc Bạch đưa ra đánh giá cực cao.
Trình Vận Chi gật đầu: “Đại nhân nói có lý.”
“Nếu không vì Tiêu Vũ lòng dạ rắn rết vô cùng cay nghiệt kia, sao đại nhân nhà chúng ta lại phải chịu nhiều khổ cực ở Dự quận như vậy chứ?” Trình Vận Chi bổ sung.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Vũ kia cũng coi như đã làm được một chuyện tốt, nếu ta không bị biếm quan đến Dự quận, lúc cung biến có lẽ ta đã chết rồi.” Chương Ngọc Bạch nhàn nhạt nói.
Hắn ta thật sự rất chướng mắt Tiêu Vũ.
Nhưng hắn ta còn chướng mắt cả nhà Vũ Văn hơn.
Hắn ta cực kỳ ghét đám nghịch đảng này.
“Đại nhân, nếu Quách Bình ta đã tới, sẽ cùng đi với ngài!” Quách Bình trầm giọng nói.
Chương Ngọc Bạch thấy vẻ mặt hai người kiên định, biết không có cách nào đuổi hai người này trở về, vì thế nói: “Được, vậy các ngươi đi theo ta đi.”
Ở trong mắt của Chương Ngọc Bạch, có vẻ nơi mà Tạ cô nương bảo hắn ta đến rất an toàn.
Chung quy thì Tạ cô nương rất lương thiện.
Dù cho hắn ta có phải lấy thân trả nợ, nhưng nghĩ lại thì làm gì có ai lại bằng lòng dùng nhiều lương thực như vậy để đổi lấy một người như hắn ta chứ! Nói trắng ra, không phải vẫn là lương thiện đó sao?
Đương nhiên, ở trong mắt Quách Bình, đây không phải là lương thiện mà là háo sắc.
Nhóm ba người bắt đầu xuất phát.
Một đường không ngừng nghỉ, rốt cuộc vào buổi trưa oi bức đã tới được khu vực giao giới giữa Thương Ngô và Ninh Nam.
Nhìn từ rãnh trời vào trong, liếc mắt một cái chỉ thấy một mảnh thổ địa trọc lóc màu đỏ hồng, thậm chí còn có từng đợt sóng nhiệt đánh úp lại.
“Là Chương Thái thú phải không?” Có người ra nghênh đón.
Chương Ngọc Bạch gật đầu.
Người tới là Tiểu Lâm Tử, Tiểu Lâm Tử rất nhiệt tình: “Công chúa…” Công chúa phái ta tới đây chờ các ngươi.
Tiểu Lâm Tử nói xong lời này mới ý thức được mình vừa nói lỡ miệng, nhỡ đâu những người này không chịu tới Ninh Nam, không phải mình sẽ làm hỏng việc được giao à? Hắn ta hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, vội vàng lấp liếm: “Ý ta là heo đực*.”
(*) Phát âm “công chúa” và “heo đực” giống nhau

Bạn cần đăng nhập để bình luận