Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 186: Nữ Quỷ

.



Chương 186: Nữ Quỷ
Dưới tình huống đủ khả năng cố gắng để bọn họ sống thoải mái một chút. Những người này đều là các nương nương cơ thể yếu ớt, nào đã từng nếm trải cực khổ như vậy?
Tiêu Vũ cất bước nhẹ nhàng, bước lên lưng Đặc Năng Lạp, sau đó đuổi theo vết bánh xe.
Có lẽ Khang An cũng cảm thấy mấy người gấp rút đến Ninh Nam sẽ không đuổi theo bọn họ, vì vậy mới dám to gan như vậy.
Tuyết rất lớn, xe ngựa tiến lên vẫn còn có chút khó khăn.
Nhưng tuyết như vậy lại không tạo thành cản trở quá lớn với Đặc Năng Lạp. Vì vậy chẳng mấy chốc Tiêu Vũ đã tới trước mặt Khang An và Lưu thị, chặn đường bọn họ.
Mượn ánh tuyết óng ánh, Lưu thị loáng thoáng nhìn thấy trên con đường phía trước có một bóng đen đang đứng: “Khang An, ngươi xem có phải ở đó có người hay không?”
Khang An gắt giọng mắng: “Làm gì có người nào? Ngươi nhìn nhầm rồi!”
“Đó chính là một người.” Trương Căn nhấn mạnh.
Khang An cau mày nói: “Tiểu hài tử răng chưa mọc đủ như ngươi thì biết cái gì? Nếu mẹ con các ngươi không muốn đi theo ta thì bây giờ xuống xe đi!”
Lúc ở trong đại doanh lưu đày Khang An còn giả bộ đàng hoàng, đợi rời khỏi chỗ đó gã ta lập tức lộ nguyên hình, trở nên hung ác.
Có điều lúc này Lưu thị không có tâm tư suy nghĩ chuyện thái độ của Khang An thay đổi, bởi vì xe ngựa đã đến gần bóng đen phía trước.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi định đi đâu?”
Giọng nói của Tiêu Vũ u ám, khiến người ta có cảm giác lơ lửng.
Sắc mặt Lưu thị trắng bệch, ả ta lập tức trở nên căng thẳng. Bọn họ vốn đang bỏ chạy, thế này là bị phát hiện rồi sao? Người tới là người hay quỷ.
Khang An cắn răng nói: “Sợ nàng ta làm gì! Chúng ta có ba người, nàng ta chỉ có một mình!”
Nói xong Khang An lập tức lấy một con dao phay ra, nhảy xuống xe ngựa định ném mạnh lên người Tiêu Vũ. Có điều một dao kia... ném lệch.
Mắt thấy con dao phay kia sắp sượt qua người nữ quỷ, Khang An có chút tức giận. Nhưng đúng lúc này, bọn họ phát hiện nữ quỷ vậy mà cử động, chạy về phía dao phay.
Khóe môi Khang An hơi cong lên: “Tự mình muốn chết!”
Thế nhưng cảnh tượng Khang An mong đợi không xảy ra, bởi vì Tiêu Vũ đã xách con dao phay kia, cảm thán một câu: “Là một con dao tốt, cho ngươi dùng quá lãng phí!”
Tiêu Vũ không nhiều lời mà tung người tiến lên, một cước một người, đạp hai mẹ con Lưu thị từ trên xe ngựa xuống.
Mắt thấy Tiêu Vũ đánh xe rời khỏi, Khang An ở phía sau thất tha thất thểu đuổi theo.
Cảm thấy mình đã bỏ rơi được Khang An, Tiêu Vũ lập tức mang theo xe ngựa tiến vào không gian.
Lúc này trời đang rất lạnh nhưng nàng không muốn giết người, hơn nữa cho dù giữ lại hai người kia cũng không gây ra được chuyện gì to tát. Vì vậy bọn họ muốn trốn thì cứ để bọn họ trốn, Tiêu Vũ chỉ cần mang xe ngựa của mình về là được rồi.
Khang An tốn sức trăm cay nghìn đắng, cuối cùng đuổi tới chỗ Tiêu Vũ biến mất. Gã ta nhìn vết bánh xe biến mất kia... Khang An không nhịn được nhớ tới lời Lưu thị nói.
Đây không phải là quỷ đấy chứ? Nghĩ vậy, gã ta không nhịn được sợ run cả người.
Mặc dù trời đang rất lạnh nhưng Khang An vừa nghĩ vậy thì sau lưng đã rịn ra một chút mồ hôi, sau đó bước chân cứng ngắc lui về sau.
Đợi đến khi nhìn thấy hai mẹ con Lưu thị, gã ta kéo Lưu thị chạy ra xa. Chờ chạy xa một chút, gã ta mới dám phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.
Lúc này Tiêu Vũ đang ở trong không gian quan sát sự thay đổi của không gian. Lúc trước không thể đi vào không gian, chắc là đang thăng cấp, vì vậy Tiêu Vũ luôn rất chờ mong.
Tuyết như lông trắng bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, trong không gian của Tiêu Vũ lại ấm áp như mùa xuân.
Đám lợn rừng đang thảnh thơi đùn ngô xanh trong một góc, thỉnh thoảng phát ra tiếng ụt ụt, cho dù là lợn rừng ở trong môi trường như trong không gian cũng đánh mất ý chí chiến đấu, bắt đầu yên tâm hưởng lạc.
Tiêu Vũ cũng cắt một ít cán ngô xanh đã bắt đầu kết đòng đòng cao tới ngang người cho Đặc Năng Lạp.
Đặc Năng Lạp cũng không ngờ rằng đời ngựa của mình còn có thể có lúc hạnh phúc như vậy, há to miệng ăn cắn ngô thơm ngọt mọng nước.
Đối với ngựa, đây chính là thức ăn thượng hạng. Bây giờ Đặc Năng Lạp đã được Tiêu Vũ nuôi càng lúc càng béo tốt rắn chắc.
Tiêu Vũ lại nhìn thử con ngựa vừa bị mình thu vào trong không gian.
Đây là một con ngựa ô, thoạt nhìn rất gầy yếu. Lúc trước nó cũng từng tiến vào không gian một lần nhưng vẫn chưa hưởng thụ đời ngựa đã bị Tiêu Vũ đặt vào trong khu rừng nhỏ để kéo người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận