Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 364: Trở Mình Trở Mình

.



Chương 364: Trở Mình Trở Mình
Nhưng gần đây thiên tai liên miên, khiến cho những người nhạy bén nhìn ra được lương thực sẽ ngày càng quý hiếm.
Cứ như vậy, có không ít người đầu cơ tích trữ.
Không sai, Tiêu Vũ đã vơ sạch một số kho lương.
Nhưng cả Đại Ninh, ba mươi mấy quận trên, ba mươi mấy quận dưới, Tiêu Vũ có muốn vơ sạch kho lương của Đại Ninh cũng không có thời gian!
Việc Tiêu Vũ muốn làm bây giờ chính là tấn công chuẩn xác.
Tấn công những người đầu cơ tích trữ, sau đó lấy số tiền tài trong tay đám người này chuyển vào túi của nàng.
Đến khi đó, tiền trong tay nàng, lương thực cũng nằm trong tay nàng.
Nàng lại bán lương thực với giá bình thường, hoặc là bố thí luôn cho những người không có cơm để ăn, vậy thì đồng nghĩa với việc tiêu tiền của người khác kiếm được lòng dân.
Hơn nữa nếu nàng không làm như vậy, đám người này cũng sẽ không bán lương thực trong tay với giá thấp cho người dân!
Quỷ Mặt Đen nói: “Những người đầu cơ tích trữ, không bán lương thực cho dân chúng, hoặc là bán lương thực với giá cao, ta đều giúp Công chúa ghi vào trong sổ.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Vậy thì làm phiền ngươi rồi.”
Có sự hậu thuẫn của tổ chức tình báo Ám Ảnh lâu, lại có người tinh ranh như Quỷ Mặt Đen ở giữa làm trung gian, Tiêu Vũ cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.
Người ở cửa hàng đến lấy lương thực, sẽ liên hệ với những Thái thú lân cận trước.
Rất nhanh, Tiết Quảng Sơn đã nhận được tin tức.
Tiết Quảng Sơn rất hưng phấn: “Thực sự rẻ như vậy?”
Tiết Tam gật đầu: “Hai lượng bạc một thạch* lương thực, thời buổi này có giá như vậy đúng là rất hợp lí!”
*Thạch là đơn vị đo lường để tính thể tích ở các nước Đông Á khi xưa. Ở Trung Quốc 1 thạch khoảng 71.616kg.
“Hợp lí? Hợp lí chỗ nào! Quả thực là quá rẻ rồi! Rẻ!” Tiết Quảng Sơn tiếp tục nói.
“Vậy Thái thú, chúng ta làm thế nào?” Tiết Tam hỏi.
Tiết Quảng Sơn híp mắt hỏi: “Có bao nhiêu lương thực?”
“Nghe nói một lô hàng có năm ngàn thạch.” Tiết Tam nói.
“Tin tức này có những ai biết rồi?” Tiết Quảng Sơn vội hỏi.
Vẻ mặt Tiết Tam tranh công đòi thưởng: “Người bên cửa hàng Vương ký vốn định truyền tin cho những Thái thú quận bên cạnh.”
“Nhưng ta nghĩ nếu người này đã ở Thương Ngô của chúng ta, vậy thì nhất định chúng ta phải gần vua được ban lộc, nên ta đã cho người ngăn lại rồi.” Tiết Tam đắc ý nói.
Tiết Quảng Sơn gật đầu: “Ngươi làm rất tốt.”
Tiết Tam mở miệng nói: “Chúng ta có nên trực tiếp lấy lương thực làm của riêng không?”
Không thể không nói, con người của Tiết Tam thực sự rất to gan.
Tiết Quảng Sơn nghiêm mặt nói: “Ngươi cho rằng ta không muốn làm như vậy sao? Nhưng chuyện này không thể làm như vậy, người của cửa hàng kia có thể lấy ra nhiều lương thực như vậy, vậy chắc hẳn không phải kẻ đầu đường xó chợ.”
“Không cần thiết phải gây thù chuốc oán với bọn họ.”
“Hơn nữa... bọn họ có thể lấy ra nhiều lương thực như vậy, nói không chừng ngày sau còn lấy ra được nhiều hơn! Vẫn nên hợp tác hẳn hoi!” Tiết Quảng Sơn cười híp mắt.
“Nhưng năm ngàn thạch lương thực cần một vạn lượng bạc, trong phủ của chúng ta đã không còn tiền nữa rồi!” Khi Tiết Tam nói câu này thì thấy rất đau răng.
Nếu là Thương Ngô của trước kia, với ưu thế đất rộng nhiều của của Thương Ngô mà nói thì Thái thú phủ có mười mấy vạn lượng bạc cũng không khoa trương chút nào.
Nhưng, Thái thú Thương Ngô bị trộm cướp hết lần này đến lần khác.
Tên trộm đáng chết kia, rõ ràng là nhìn chòng chọc vào Thương Ngô rồi.
Bọn họ đã hết tiền từ lâu rồi.
Sở dĩ Thái thú phủ hiện nay có thể chống đỡ được là vì sau khi bị tên trộm kia lấy đi khế ước nhà đất, cũng không có cách nào bán lấy tiền được, nên Thái thú đã tạo ra khế ước nhà đất mới.
Vậy mới bán được một số thôn trang đi.
Rồi lại đến một số nhà phú hào vơ vét một lượt.
Vậy mới có thể sống tiếp.
Gã ta hiểu ý của Thái thú là muốn mua lại số lương thực này, nhưng đấy cũng không phải là việc dễ dàng!
Tiết Quảng Sơn híp mắt nói: “Đi, đến quận phủ bên cạnh hỏi thử xem, năm lượng bạc một thạch lương thực có muốn mua không. Muốn mua thì đưa tiền trước.”
“Rồi đến chỗ cửa hàng kia hỏi thử còn bao nhiêu lương thực! Càng nhiều càng tốt, ta muốn mua hết!” Tiết Quảng Sơn chắc chắn nói.
Ngày tháng nghèo khó ông ta sống đủ rồi.
Nếu có thể nuốt được số lương thực này, vừa qua tay là ông ta có thể kiếm được gấp bội!
Còn về số tiền kiếm được thì mang hết đi đổi thành lương thực, đợi đến mùa xuân năm sau lại bán tiếp, mười lượng bạc còn có người mua!

Bạn cần đăng nhập để bình luận