Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 69: Thăm Dò

.



Chương 69: Thăm Dò
Lâm Hoài Chân mặt không biểu cảm: “Bây giờ đeo đi!”
Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ thế này là đêm qua trong phủ bị dọn sạch nên tâm trạng không tốt, biến thành chó điên rồi, bắt được ai thì cắn kẻ đó. Có điều việc xét nhà này chỉ mới bắt đầu thôi.
Nàng đảm bảo không bao lâu sau Lâm Hoài Chân phải bị lưu đày chung với mình.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ tạm thời đè mũi nhọn xuống. Gây chuyện cũng chưa chắc phải làm trước mặt người khác, nhất là đối phó với loại người như Lâm Hoài Chân, thẳng thắn bại lộ bản thân rất không có lợi.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa.
Lâm Hoài Chân mở miệng hỏi: “Các ngươi định chừng nào thì xuất phát?”
Trần Thuận Niên nhìn sắc trời bên ngoài một cái: “Chờ hết mưa rồi đi tiếp.”
“Lưu đày còn phải tránh mưa hả? Trần Thuận Niên, lẽ nào ngươi không sợ ta sẽ tới chỗ quan trên của ngươi tố cáo ngươi sao?” Lâm Hoài Chân trầm giọng nói.
Lúc này Trần Thuận Niên suy nghĩ linh hoạt, lập tức hiểu ngay Lâm Hoài Chân muốn đuổi Dung Phi ra khỏi khu vực Thanh Nguyên sớm một chút, vì vậy mới vội vã kêu bọn họ đi như thế.
Tiểu quan như ông ta đương nhiên không có cách chống đối Lâm Hoài Chân, vì vậy đồng ý.
Dung Phi nhìn Lâm Hoài Chân: “Ngươi thật sự không niệm tình thân một chút nào sao?”
Lâm Hoài Chân trầm giọng nói: “Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, mẹ ngươi đã tới Giang phủ, về phần ngươi còn cách bọn ta một mối quan hệ.”
“Ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.” Lâm Hoài Chân tỏ vẻ ước gì Dung Phi lập tức rời khỏi.
Dung Phi cười tự giễu: “Ta thường thấy tiểu nhân nâng cao đạp thấp, không ngờ rằng các ngươi cũng là loại người này.”
Lúc này Lâm Hoài Chân nhìn thần sắc của Dung Phi, xác định hẳn chuyện này không phải Dung Phi làm cũng không muốn ở lại đây lâu, vội vàng rời khỏi.
Đúng lúc này, Trần Thuận Niên thở dài một tiếng, cất giọng nói: “Đi thôi!”
“Nhờ phúc của Dung Phi nương nương, bây giờ chúng ta phải lên đường.” Trần Thuận Niên cười lạnh một tiếng.
Có thể thấy Trần Thuận Niên rất bất mãn. Cùng lúc đó, những người khác cùng bị lưu đày cũng rất bất mãn. Lúc xuất phát có tổng cộng gần hai trăm người, một đội ngũ hoành tráng, bây giờ phải vì Dung Phi rời khỏi nơi này, đương nhiên mọi người không hài lòng.
Vẻ mặt mọi người nhìn về phía Dung Phi đều không tốt. Nhưng Dung Phi cũng là người từng chứng kiến những trường hợp trọng đại, đối mặt với sự nhắm tới của những người khác, vẻ mặt nàng ấy coi như bình tĩnh.
Mọi người kéo xiềng xích nặng nề, tiến vào màn mưa lạnh như băng, cho dù là ai thì tâm trạng cũng sẽ không quá tốt.
Lúc này có một nam nhân mặt sẹo cười lạnh một tiếng: “Mặt mũi Dung Phi nương nương lớn thật, khiến tất cả chúng ta bị liên lụy theo!”
Có người phụ họa: “Không phải sao, còn Công chúa kia nữa, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là biết chút động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi!”
“Bọn họ liên lụy chúng ta, có mặt mũi gì ngồi xe ngựa? Theo ta thấy, xe ngựa kia nên lấy ra cho mọi người cùng nhau dùng!” Mặt sẹo híp mắt.
“Một mình chúng ta không đánh lại nàng ta, nhưng nếu chúng ta đoàn kết lại thì sao? Ta không tin mấy con quỷ nhỏ còn có thể lật trời!” Mặt sẹo nói tiếp.
Giọng nói không tính là lớn, nhưng giọng nói như có như không đã truyền vào tai Tiêu Vũ. Điều này khiến Tiêu Vũ lập tức cảnh giác. Nàng đã sớm biết con đường lưu đày không dễ đi, không ngờ rằng mới đó mà rắc rối đã sắp tới rồi.
Mặt Tiêu Vũ đen lại, mình mới uy hiếp những người này bao lâu mà đã mắt mù có ý nghĩ với bọn họ rồi hả?
Tình huống thế này nói với sai dịch không có tác dụng gì, địa vị Tiền Xuyên thấp kém, lời nói không có trọng lượng, không quản được việc lớn, mua chuộc hắn ta làm chút việc thì còn được, nhưng kêu hắn ta che chở nàng trên đường đi, rất hiển nhiên là không thể nào.
Về phần Trần Thuận Niên? Cho dù muốn ra tay cũng phải đòi một đống tiền.
Tiêu Vũ híp mắt nghĩ thầm, chuyện này vẫn phải do mình tự giải quyết.
Nếu như dùng tiền giải quyết, nàng dám đảm bảo mối lo về sau sẽ vô tận, hơn nữa tiền có thể đưa ra ngoài ánh sáng của nàng cũng không nhiều, phải dùng tiết kiệm. Trần Thuận Niên kia được lợi, nào sẽ chỉ muốn lấy lợi một lần?
Lúc này Quỷ Mặt Đen cũng chú ý thấy mấy nam nhân bên kia tập trung lại một chỗ, không biết đang thương lượng cái gì, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Vũ. Vì vậy hắn ta lập tức nói với Tiêu Vũ: “Công chúa, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận