Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 903: Ngụy Ngọc Lâm, Rốt Cuộc Ngươi Có Phải Nam Nhân Hay Không

.



Chương 903: Ngụy Ngọc Lâm, Rốt Cuộc Ngươi Có Phải Nam Nhân Hay Không
“Nếu Công chúa để ý, Ngụy mỗ nhận phạt.” Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đã bình tĩnh lại.
Hắn cảm thấy hành động vừa rồi của mình quá hấp tấp.
Tiêu Vũ chớp chớp mắt, hoàn hồn: “Vậy là xong rồi?”
Thế là kết thúc rồi hả? Nàng đã sẵn sàng thuận theo ý của Ngụy Ngọc Lâm, chuẩn bị làm nhiều hơn một chút, nhưng Ngụy Ngọc Lâm... sao như vậy đã xong rồi?
Hình như Ngụy Ngọc Lâm không hiểu ý của Tiêu Vũ.
Lúc này hắn lấy một con dao găm từ trong ngực ra, rút vỏ dao, đưa cho Tiêu Vũ, để Tiêu Vũ dùng tay nắm chặt dao găm.
Sau đó nhắm dao găm ngay chính mình.
“Nếu trong lòng Công chúa tức giận, còn để ý, vậy muốn đâm ta mấy dao hả giận thì có thể đâm mấy dao.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Cả người Tiêu Vũ đều không ổn!
Cái nàng cần chính là Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục, chứ không phải là muốn đâm Ngụy Ngọc Lâm.
Tên Ngụy Ngọc Lâm này... rốt cuộc có ý gì?
“Ta biết, chuyện của Công chúa ta không có quyền hỏi đến, nhưng vừa rồi nhìn thấy Công chúa và Thẩm thống lĩnh, ta bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc.” Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm khàn khàn.
Tiêu Vũ kinh ngạc hỏi: “Thế nên, ngươi đưa ta con dao găm này là có ý gì?”
Ngụy Ngọc Lâm khàn giọng nói: “Ngụy mỗ hổ thẹn với Công chúa, muốn để Công chúa hả giận.”
Vốn dĩ Tiêu Vũ không tức giận bao nhiêu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Ngọc Lâm, cơn giận trái lại tăng lên.
“Ngụy Ngọc Lâm, rốt cuộc ngươi có phải nam nhân hay không?” Tiêu Vũ không kiềm chế được mà hỏi ngược lại.
Trong ánh mắt của Ngụy Ngọc Lâm tràn đầy lửa mạnh: “Công chúa, sau này nàng đừng nói như vậy nữa.”
Tiêu Vũ: “Tính là nam nhân gì? Tính là nam nhân gì!”
Nói một hồi Tiêu Vũ chỉ thiếu nước hát lên luôn, nhưng Tiêu Vũ hát không được êm tai cho lắm, có chút ý tứ ngũ âm không được đầy đủ.
Ngụy Ngọc Lâm hoàn toàn bị Tiêu Vũ chọc giận.
“Công chúa! Coi như Ngụy mỗ sợ nàng, Ngụy mỗ cáo từ.” Ngụy Ngọc Lâm xoay người muốn đi.
Vẻ mặt Tiêu Vũ vô cùng nghi hoặc, thế là xong rồi sao?
Bên trong thoại bản không viết như vậy mà.
Bình thường sau khi nữ tử nói như vậy, không phải nam nhân nên ôm lấy nữ tử, như vậy như vậy như vậy sao?
Sao đến lượt tên Ngụy Ngọc Lâm này lại bị chọc tức bỏ đi.
À hiểu rồi! Không phải là tên này... thật sự có vấn đề ở phương diện kia đó chứ?
Không thể nào! Không phải mình thường xuyên lén dùng nước linh tuyền điều chỉnh cơ thể cho Ngụy Ngọc Lâm sao? Vốn dĩ không thể nào có bệnh về phương diện kia được!
Vậy thì tình huống thế này, dáng vẻ Ngụy Ngọc Lâm muốn đạt được mình, nhưng lại không tiến thêm một bước... thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ nàng ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao?
Lúc Ngụy Ngọc Lâm ghé lại, nàng cũng không trốn mà!
Chỉ là kỹ thuật chưa đủ, có chút choáng váng, không biết đáp lại thế nào mà thôi.
Nhưng thái độ của Ngụy Ngọc Lâm như vậy, thật sự có chút khác thường.
Tiêu Vũ liên tưởng tới chuyện Tiêu Vũ tiền nhiệm kêu người nhào vào lòng Ngụy Ngọc Lâm, trong lúc nhất thời... có chút hoang mang.
Tiêu Vũ đã nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm, hắn có nước linh tuyền bổ sung, tất nhiên trên cơ thể không thể có bệnh kín được, vậy nếu không có bệnh kín thì chính là... bệnh tâm lý? Nếu như không phải bệnh tâm lý... vậy còn có một loại khả năng.
Đó chính là trong cung có không ít thái giám.
Cho dù thật sự uống nước linh tuyền của Tiêu Vũ cũng không thể làm nam nhân được!
Giống như có người cánh tay bị thương, dùng nước linh tuyền ngâm cũng không thể khiến chi gãy mọc lại được!
Thế nên... tên Ngụy Ngọc Lâm này, không phải là muốn luyện võ công này, trước tiên phải tự cung đấy chứ!
Nghĩ vậy vẻ mặt của Tiêu Vũ càng phức tạp.
Nhưng ngay sau đó nàng đã thản nhiên trở lại.
Tiêu Vũ nàng thích ai thì sẽ không quan tâm người đó thế nào, cho dù Ngụy Ngọc Lâm thật sự là một thái giám, nàng! đã! nhận! rồi!
Tiêu Vũ vẫn chưa chú ý trong lúc vô tình bản thân đã thừa nhận trong lòng, hình như nàng thật sự, có chút thích Ngụy Ngọc Lâm rồi.
Tiêu Vũ tóm lấy quần áo của Ngụy Ngọc Lâm.
“Cứ đi như thế hả?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm quay đầu lại: “Công chúa còn muốn cho ta mấy dao sao? Nếu Công chúa không ra tay, ta sẽ tự làm.”
Nói xong Ngụy Ngọc Lâm lấy con dao găm trong tay Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ thấy có thể Ngụy Ngọc Lâm muốn làm chuyện điên rồ.
Sắc mặt của nàng tối sầm lại, lập tức giành lấy con dao găm kia vứt xuống đất.
Sau đó tay của Tiêu Vũ đã để thẳng lên người của Ngụy Ngọc Lâm.
Mặt của nàng cách Ngụy Ngọc Lâm rất gần: “Ngụy Ngọc Lâm, cho dù ngươi không phải là nam nhân thì bổn Công chúa cũng sẽ không để ý.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận