Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 83: Văn Đại Nhân, Ngươi Thật To Gan

.



Chương 83: Văn Đại Nhân, Ngươi Thật To Gan
Văn Viễn Đạo chỉ cảm thấy màu sắc kia trông quen mắt, nhìn kỹ lại đã nhận ra đó là một cái long bào.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Văn Viễn Đạo đã trở nên rực rỡ, có thể nói là đỏ cam vàng lục lam chàm tím, lần lượt xuất hiện một lần.
Tiêu Vũ ở ngay trên nóc phòng, gần như dùng góc nhìn Thượng Đế quan sát vẻ mặt của Văn Viễn Đạo.
Nàng tiện tay lấy ra một gói khoai tây chiên, xé bao, trong không gian truyền tới tiếng vang thanh thúy mà chỉ nàng mới có thể nghe được. Bây giờ lại có một loại vui vẻ xem phim nhìn người xấu xui xẻo.
Giọng Thẩm Hàn Thu lạnh lùng nói: “Văn đại nhân, ngươi thật to gan!”
Sắc mặt Văn Viễn Đạo lập tức trầm xuống: “Thẩm Hàn Thu, ta thấy ngươi mới thật sự là to gan! Vừa rồi ngươi và thuộc hạ của ngươi cùng nhau đi vào, bước ra đã cầm theo thứ này, ai biết có phải là ngươi hãm hại ta hay không?”
“Nói không chừng vốn dĩ không có ăn trộm, là ngươi muốn hãm hại ta!” Văn Viễn Đạo tức giận nói.
Lúc này Văn Viễn Đạo không chỉ hoài nghi Thẩm Hàn Thu mà còn hoài nghi chuyện này vốn dĩ là do Vũ Văn Phong sắp xếp. Ông ta không tin sau khi Vũ Văn Phong nhìn thấy thần tích kia còn có thể đối đãi thân mật với ông ta như lúc trước. Thì ra là đang chờ ông ta ở đây.
Nếu Vũ Văn Phong đã ngồi vững ngôi vị Hoàng đế này thì ông ta còn sợ Vũ Văn Phong, nhưng hôm nay nếu nói giang sơn này có một nửa là của Văn gia ông ta cũng không quá đáng.
Vũ Văn Phong muốn thông qua thủ đoạn như vậy lật đổ ông ta sao? Buồn cười!
Văn Viễn Đạo cắn ngược lại một cái, nhưng Thẩm Hàn Thu cũng không phải đèn cạn dầu. Hắn ta bình tĩnh nói: “Văn đại nhân, ngươi đừng cảm thấy làm vậy thì có thể lừa gạt cho qua.”
“Ta sẽ vào cung bẩm báo với bệ hạ, đến lúc đó phải xử lý ngươi thế nào, tất nhiên bệ hạ sẽ quyết định.” Thẩm Hàn Thu hừ lạnh một tiếng.
Văn Thượng thư trầm giọng nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?”
Thẩm Hàn Thu lạnh mặt nói: “Tìm cho ta! Xem xem trên dưới Văn phủ này còn có những thứ không thuộc về Văn phủ hay không!”
Tiêu Vũ cảm thấy trò hay đã gần như xem xong rồi nên chuẩn bị rời khỏi Văn phủ.
Nàng vừa hiện thân cử động một cái, ánh mắt Thẩm Hàn Thu lập tức nhìn qua: “Ai ở đó!”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Hàn Thu nhảy lên một cái đã tới chỗ Tiêu Vũ ở vừa rồi. Có điều nơi đó trống không, không có gì.
Thẩm Hàn Thu quan sát xung quanh, trong đôi mắt sắc bén tràn đầy lạnh lẽo. Về phần Tiêu Vũ lúc này đã bỏ chạy như một cơn gió từ lâu. Xem trò hay cả đêm, bây giờ trời đã sáng rồi.
Tiêu Vũ trà trộn vào đám đông, dạo chơi trên đường. Đây là lần đầu tiên nàng bước đi trong kinh thành phồn hoa này vào ban ngày, nhà quan to hiển hách cao quý bị nàng vơ vét, nhưng cuộc sống của người bình thường vẫn trôi qua như thường lệ. Người bán điểm tâm đã bắt đầu bày sạp.
Tiêu Vũ tìm một quán nhỏ, mở miệng gọi: “Cho ta một bát súp hoành thánh.”
“Có thịt hầm, có muốn thêm mấy miếng không?”
Chủ quán là một đại tỷ béo, vừa nói nàng ta vừa quan sát Tiêu Vũ, thầm nghĩ trong lòng, cách ăn mặc của vị khách này cũng hơi kỳ lạ quá rồi.
Toàn thân đồ đen, trên đầu còn đội đấu lạp, che mặt tới kín mít.
Tiêu Vũ đã cố ý thay một bộ đồ có thể hành động ban ngày, ban ngày nếu thật sự đội tất đen, hoặc là mặt nạ trùm đầu thì chẳng phải nói rõ cho người ta biết nàng có vấn đề hay sao?
Giọng nói của Tiêu Vũ tao nhã: “Thêm mấy miếng đi.”
Súp hoành thánh nóng nổi, kết hợp với với thịt hầm, có thể khiến người ta thấy thơm tới mức ngã nhào một cái. Tiêu Vũ ngồi đó chậm rãi ăn.
Thật ra trong không gian còn có rất nhiều thứ vơ vét từ Ngự thiện phòng lúc trước, nhưng so với việc cô đơn ăn gì đó trong không gian thì Tiêu Vũ thích sự phồn hoa của người bình thường hơn.
Người đi trên đường từ từ nhiều hơn, Tiêu Vũ phát hiện tuy rằng mọi người bận rộn nhưng quần áo sạch sẽ, thần sắc cũng không tệ.
Có thể thấy cuộc sống của dân chúng rất tốt, Vũ Văn Phong mới đăng cơ chưa được mấy ngày, Thịnh Kinh như vậy tất nhiên là sự phồn hoa mà dưới sự cai trị của tộc Tiêu thị mới có.
Ở sạp súp hoành thánh có mấy người tập trung lại đang bàn tán gì đó, thỉnh thoảng truyền tới mấy chữ như Vũ Văn, Văn gia các thứ. Tiêu Vũ nghiêng tai lắng nghe.
“Các ngươi có nghe nói gì chưa? Tối hôm qua vị trong cung kia cực kỳ tức giận.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận