Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 192: Công Chúa Có Yêu Pháp

.



Chương 192: Công Chúa Có Yêu Pháp
Tiêu Vũ không phải người keo kiệt, nhất là khi thứ này rất nhiều, tất nhiên nàng cũng bằng lòng chia cho thuộc hạ của mình.
Vì vậy lúc chiều Tiêu Vũ lại ra ngoài một chuyến, xách một bao tải bún ốc trở về. Phàm là thuộc hạ quy thuận nàng, người người đều có phần.
Đương nhiên, tên Vạn Hổ kia, Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi cũng đưa mấy hộp. Đây là làm người phải để lại một con đường, sau này dễ nói chuyện!
Có điều Vạn Hổ cũng không muốn, lập tức từ chối Tiểu Lâm Tử tới tặng quà: “Trở về nói cho Công chúa nhà ngươi biết, Vạn Hổ ta phụng lệnh áp giải, lúc trước giúp đỡ Công chúa nhà ngươi trốn khỏi nanh vuốt ma quỷ của Thái thú Thương Ngô chỉ là thực hiện chức trách!”
“Ta tuyệt đối sẽ không nhận hối lộ.” Vạn Hổ nói như chém đinh chặt sắt.
Tiểu Lâm Tử tặng quà thất bại, đành phải lúng túng mang theo đồ trở về, đồng thời báo cáo tình hình cho Tiêu Vũ. Tiêu Vũ khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Người ta không muốn ăn cũng không thể ép buộc người ta ăn đúng không? Bây giờ coi như Tiêu Vũ đã tìm được con đường ở chung với Vạn Hổ.
Tên Vạn Hổ này quả thật không phải người xấu, chỉ là hết lòng với cương vị công tác quá mức. Nếu người như vậy trung thành với chính mình thì tốt rồi.
Có điều Tiêu Vũ cũng tự nghĩ lại, nếu Vạn Hổ là người như vậy thì đã chẳng dễ lay động như thế.
Hiện tại Tiêu Vũ chỉ muốn Vạn Hổ đưa mình đến Ninh Nam, sau đó hai người là nàng và hắn ta từ biệt... À không đúng, từ này không phải dùng như vậy, nói chính xác là nàng đi đường dương quang của nàng, Vạn Hổ đi cầu độc mộc của Vạn Hổ.
Đúng vậy, theo Tiêu Vũ thấy, đi theo Vũ Văn lão cầu còn không phải là đi cầu độc mộc hay sao?
Bởi vì Tiêu Vũ đưa rất nhiều bún ốc nên lúc ăn cơm tối, toàn bộ doanh địa đều dày đặc mùi hương khó tả.
Vạn Hổ ngửi thấy mùi kia, dường như cũng cảm thấy có chút nhất thời kích động, không nhịn được trốn sang một bên hóng gió.
Về phần những phạm nhân lúc trước không đi theo Tiêu Vũ, lúc này cũng tập trung lại một chỗ, nhỏ giọng thầm thì.
“Này, các ngươi nói xem mấy người này bị ngu hả? Công chúa cho bọn họ ăn thứ khó ngửi như vậy, bọn họ còn quyết một lòng đi theo Công chúa!”
“Không phải sao? Ta hoài nghi Công chúa biết yêu pháp, biết tẩy não người khác, chúng ta phải cách xa Công chúa một chút!”
“Có điều chúng ta cũng đừng trêu chọc Công chúa, chúng ta chỉ còn một cửa ải cuối cùng là có thể đến đất lưu đày rồi, chờ đến lúc đó yên tâm sinh hoạt, chỉ cần chờ bệ hạ đại xá thiên hạ thì chúng ta có thể trở về rồi. Lúc này tuyệt đối đừng chọc phải rắc rối!” Một người trong đó nói.
Rất hiển nhiên, mấy phạm nhân lưu đày còn lại này định bo bo giữ mình không đi gây chuyện.
Đối với loại người này, Tiêu Vũ cũng không muốn đi đồng hóa. Đồng hóa không được cũng không sao cả, chỉ xem như bạn đồng hành, đến lúc đó mỗi người một ngả là được! Bọn họ không làm khó nàng, không gây chuyện với nàng, nàng cũng sẽ không đi tìm những người này gây chuyện.
Lúc trời tối xuống Vạn Hổ mới dẫn một số người đào ra một chút đường đi, vốn dĩ không có cách hiệu quả để đi tiếp.
Có điều Tiêu Vũ lại phủi một chút vụn điểm tâm dính vào tay mình, đứng dậy ra ngoài.
Dung Phi thấy Tiêu Vũ lại muốn ra ngoài, không hỏi Tiêu Vũ đi làm gì, chỉ đưa cho Tiêu Vũ một cái mũ: “Mặc dày một chút.”
Cái mũ này là Tiêu Vũ lấy ra chia cho các nương nương lúc trước.
Tiêu Vũ cười nhận ý tốt của Dung Phi, sau đó nói: “Ta ra ngoài trước, Dung Phi nương nương, mấy người này giao cho ngươi.”
Dung Phi làm việc rất đáng tin, cũng có một chút năng lực lãnh đạo. Hơn nữa đừng thấy Tô Lệ Nương thường ngày ngang ngược càn rỡ, nàng ấy vẫn rất nghe lời Dung Phi đấy.
Vả lại Tô Lệ Nương thật sự đã đè nén tính tình sủng phi kia của mình một chút. Bây giờ nàng ấy cũng sẽ cùng Dung Phi làm công việc thêu thùa may vá, tuy rằng hơi xấu nhưng lúc trước Tô Lệ Nương vẫn đích thân may mấy cái bao tay phân phát xuống dưới.
Các nương nương đã từng cao cao tại thượng đã hạ mình từ lâu, bằng lòng chăm lo tất cả của Tiêu Vũ.
Sau khi Tiêu Vũ ra ngoài, bên ngoài gió lạnh rét thấu xương, tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống lả tả. Tuyết lớn đến mức mọi người không thể thấy rõ người cách hai thước.
Tiêu Vũ đi xa mười mấy thước mới bắt đầu dùng không gian dọn tuyết. Rất đơn giản, Tiêu Vũ dứt khoát thu đống tuyết này vào trong không gian, không cần đợi tuyết tan đã chuyển tuyết sang bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận