Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 712: Lật Mặt

.



Chương 712: Lật Mặt
Sau đó hắn ta tiếp tục nói: “Công chúa, người đừng ngại, chuyện này trời biết đất biết người biết ta biết, hắn ta biết, sẽ không có người khác biết.”
Tiểu Lâm Tử nghe xong lời này trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ ta không phải người?
Tiêu Vũ nhìn Tiểu Lâm Tử, mở miệng nói: “Vả cho hắn ta hai phát, để hắn ta tỉnh táo lại đi.”
Tiểu Lâm Tử sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Ầy? Công chúa... Chuyện này...”
Cho tới giờ toàn là Hắc lão đại đánh hắn ta, lần này hắn ta có được cơ hội trở mình thật ư?
Tiểu Lâm Tử còn chưa ra tay, nhưng Hắc Phong đã rất oan ức: “Công chúa... Thuộc hạ đã làm gì sai chứ?”
Tống Nghi quỳ trên mặt đất: “Công chúa thứ tội, nếu tiểu nhân xúc phạm tới Công chúa, Công chúa cứ trách phạt tiểu nhân là được, xin đừng vì chuyện này mà trách cứ Hắc Thống lĩnh.”
Tâm trạng của Hắc Phong rất khó chịu: “Câm miệng, cần ngươi cầu xin hộ à! Công chúa nhà ta muốn đánh ta thì đánh ta thôi! Ngươi lắm mồm lắm miệng gì hả!”
Cái kiểu này của Hắc Phong rõ ràng là “lúc cần người thì niềm nở hân hoan lúc không cần tới thì gạt phăng người ta sang một bên”.
Lúc trước cảm thấy Công chúa sẽ thích Tống Nghi, cho nên khen ngợi lấy lòng hết lời, hiện giờ phát hiện cái tên này... hoàn toàn không thể lọt vào mắt xanh của Công chúa, nên không muốn lãng phí sức lực nữa.
Hơn nữa Hắc Phong còn có chút giận chó đánh mèo lên Tống Nghi, cảm thấy cái tên này chẳng những không lấy lòng Công chúa được, còn muốn ngăn cản Công chúa trút giận, quả thật vô cùng tệ!
Tống Nghi mở to hai mắt nhìn.
Hắn ta hoàn toàn không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Hắn ta cứ tưởng rằng hai chủ tớ nhà này sắp cãi nhau, bấy giờ mới nói đỡ cho Hắc Phong một câu, ai ngờ... Hắc Phong lại trung thành như vậy!
Tiêu Vũ chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của Hắc Phong.
Thử nghĩ, những người bị bọn bán hàng đa cấp tẩy não ở kiếp trước, có mấy ai có thể tự thoát ra được?
Hơn nữa, khả năng đa cấp của Tiêu Vũ như bình thường chỉ dùng thuật bán hàng đa cấp bằng lời nói, nhưng trên thực tế... chiếc bánh nướng mà Tiêu Vũ vẽ ra đều đã được thực hiện.
Dưới tình huống như vậy, nếu Hắc Phong phản bội Tiêu Vũ, vậy là đang phản bội bản tâm của mình.
Tống Nghi nhất thời không dám nói gì.
Tiêu Vũ chỉ vào Tống Nghi: “Cho hắn ta đến chuồng ngựa làm việc.”
Tiểu Lâm Tử không muốn đứng đây làm bia đỡ đạn, lập tức kéo Tống Nghi đi ra ngoài.
Thấy vẻ mặt Tống Nghi tràn ngập sự tổn thương, Tiểu Lâm Tử có chút đồng cảm nói một câu: “Ngươi đừng quá khổ sở, Công chúa bảo ngươi đến chuồng ngựa, là đang coi trọng ngươi đó.”
Tống Nghi đầy mặt khó hiểu, đến chuồng ngựa mà là coi trọng à?
“Ngươi cũng biết, bên cạnh Công chúa nhà ta có hai người quyền cao chức trọng đi theo, một người là Hắc Phong Thống lĩnh của bọn ta, một người khác chính là thần tiễn thủ Thẩm Hàn Thu Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân chính là Thống lĩnh cấm vệ quân Thịnh Kinh tại Đại Ninh!”
“Lúc trước hắn ta cũng cho ngựa ăn ở ngay trong chuồng ngựa đó!”
“Hiện giờ chẳng phải đã “tiềm long tại uyên”* rồi à?”
(*) Tiềm long tại uyên ý là cuộc sống có lúc thăng hoa có lúc trầm lắng. Khi đang trầm lắng đừng nên đánh mất phương hướng mà phải trong tư thế sẵn sàng vươn lên bất cứ lúc nào.
“Vậy nên tiểu huynh đệ à, ngươi phải làm cho thật tốt! Nhất định sẽ tiền đồ vô lượng!” Tiểu Lâm Tử tiếp tục nói.
Không thể không nói, Tiểu Lâm Tử xem như đã học được hết thảy tinh hoa của Tiêu Vũ, công phu mở mồm ra là nói xạo này phải gọi là cực kỳ nhuần nhuyễn.
Bọn họ sẽ lấy ví dụ, bày ra sự thật, tạo dựng tấm gương, sau đó vẽ ra một chiếc bánh lớn, liền mạch lưu loát...
Ai mà không muốn trở nên nổi bật chứ? Ai có thể từ chối sự cám dỗ vượt lên trên tất cả?
Hắc Phong ủ rũ rời khỏi phòng của Tiêu Vũ.
Về phần Tiêu Vũ?
Lúc này nàng đã lôi hết chăn đệm trên giường xuống, trải một bộ mới lên.
Lúc Ngụy Ngọc Lâm đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này: “Công chúa, nàng đang làm gì thế?”
Tiêu Vũ nào dám kể chuyện hoang đường đã xảy ra trong phủ cho Ngụy Ngọc Lâm nghe? Vì thế nàng tìm cớ: “Đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?”
Lại nói Hắc Phong, hắn ta đã kề vai sát cánh rời đi với hai người Thiết Sơn.
“Hắc Phong huynh đệ, ngươi làm sao vậy?” Thiết Sơn hỏi.
Hắc Phong nhanh mồm nhanh miệng: “Làm sai chuyện bị Công chúa mắng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận