Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 847: Công Chúa Giá Lâm

.



Chương 847: Công Chúa Giá Lâm
Chờ đến khi tỉnh dậy.
Tiêu Vũ phát hiện mình đã ngủ mất từ lúc nào không biết. Mà ngủ thì cũng thôi, đằng này cả người nàng đều ngã lên người Ngụy Ngọc Lâm, nàng coi Ngụy Ngọc Lâm thành gối đầu.
Tiêu Vũ hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy.
Bởi vì biên độ động tác quá lớn, Tiêu Vũ không khống chế được sức lực, đâm rầm vào vách xe ngựa.
Tiếng cười trầm thấp của Ngụy Ngọc Lâm truyền đến.
Tiêu Vũ mở to hai mắt nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngươi tỉnh từ khi nào?”
Ngụy Ngọc Lâm hoạt động cái chân vừa bị Tiêu Vũ đè lên, mở miệng nói: “Tỉnh được một lúc rồi, nhưng thấy Công chúa ngủ ngon như vậy, Ngụy mỗ không đành lòng gọi Công chúa dậy.”
Tiêu Vũ thốt lên: “Ngươi muốn nhân lúc ta đang ngủ, sàm sỡ ta thì có!”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ, ánh mắt trong sáng, trong sáng đến độ khiến Tiêu Vũ chột dạ.
Lời này... Quả thật không nên nói ra!
Ngụy Ngọc Lâm chưa từng sàm sỡ nàng bao giờ, nếu nói về sàm sỡ hay được lợi, cũng chỉ có nàng mà thôi! Hình như Ngụy Ngọc Lâm... Chưa từng chủ động làm gì cả.
Nghĩ như vậy Tiêu Vũ lại ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta nói lỡ lời, ngươi đừng so đo với ta.”
Trong mắt Tiêu Vũ, con người không phải là bậc thánh hiền, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm, không có gì tốt hơn việc biết sai chịu sửa đổi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Công chúa điện hạ nói, chúng ta là huynh đệ thân thiết như tay chân, cho nên Ngụy mỗ mới... sơ suất, ta cũng có lỗi.”
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Ngươi nói không sai, chúng ta chính là huynh đệ thân thiết như tay chân, dù có nằm ngủ cùng nhau cũng là đắp chăn bông nói chuyện phiếm thôi, không có mập mờ!”
Mặt Ngụy Ngọc Lâm không chút thay đổi gật đầu: “Công chúa nói đúng.”
Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Ngọc Lâm và nàng hoàn toàn thuần khiết!
Nhưng lúc này không biết vì sao, Tiêu Vũ lại cảm thấy bầu không khí trong xe ngựa hơi nóng.
Tiêu Vũ vén rèm xe ngựa lên.
Ai biết, vừa xốc lên một bên rèm, lại trông thấy cái mặt to bự của Võ Vương xuất hiện ở bên ngoài xe ngựa.
Thì ra là Võ Vương cưỡi ngựa đi theo đến đây.
Võ Vương nhìn vào trong xe ngựa một chút, trông thấy Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ lập tức muốn giải thích: “Chúng ta...”
“Ta biết, các ngươi đang bàn chính sự!” Võ Vương nháy mắt ra hiệu nói.
Lúc nói lời này, Võ Vương còn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn thoáng qua Ngụy Ngọc Lâm: “Được lắm, tiểu tử ngươi, ta biết ngay là tiểu tử ngươi lắm mưu nhiều kế mà, sau này giang sơn mỹ nhân đều là của ngươi hết, ngươi nhớ đối xử với ca ca ta tốt một chút đấy.”
Tiêu Vũ: “...”
Võ Vương, cái đồ miệng rộng nhà ngươi!
Di truyền từ Hắc Phong à?
Tiêu Vũ cầm lấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực đang đặt ở trong xe ngựa, có chút thẹn quá hóa giận: “Ngụy Thái tử, có phải ngươi nên quay về Ngụy quốc rồi không? Tiện thể mang theo Võ Vương điện hạ về nghỉ ngơi hai ngày luôn đi!”
Võ Vương từ chối: “Ta không trở về!”
Ngụy Ngọc Lâm quả thật có việc cần phải quay trở về, lúc này nhìn Võ Vương nói: “Hay là huynh trưởng đi cùng ta một chuyến đi, đợi ngày mai chúng ta sẽ cùng trở về.”
Võ Vương lão đại không muốn, nhưng mặc dù Ngụy Ngọc Lâm đệ đệ hắn ta, thực chất lại là Thái tử Ngụy quốc, hắn ta phải nghe lời Thái tử!
Lúc này đành phải rời đi với Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ gấp túi Càn Khôn Lưỡng Cực lại, sau đó lấy dây thừng buộc chặt, phòng ngừa sẽ có người bò ra từ bên trong, lúc này mới yên tâm nằm xuống.
Đoàn người Tiêu Vũ, sau khi tới Lâm Hải quận thì không tới thẳng Thái thú phủ.
Thái thú hiện tại của Lâm Hải quận tên là Ngô Thú.
Mấy năm trước đã được điều từ trong kinh tới đây nhậm chức, nhưng đây không phải là bị giáng chức mà là thăng chức mới đúng.
Lúc trước Ngô Thú chỉ là một Huyện lệnh nhỏ nhoi, bây giờ tới Lâm Hải quận này làm Thái thú, mặc dù địa phương có hơi xa xôi nhưng vẫn tốt hơn trước nhiều, nói chung là “núi cao hoàng đế xa”*.
(*) Ý nói luật vua xa không quản được người, mình làm cái gì vua cũng không biết hết được.
Ngô Thú ở đây, có thể trải qua cuộc sống giống như vua chúa một cõi.
Cho dù là lúc Vũ Văn gia mưu nghịch, Lâm Hải quận cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Trước đó thiên tai liên tiếp phát sinh, quận Lâm Hải bởi vì ở gần biển, cũng không có ai phải chịu đói.
Xem như là một nơi xa xôi nhưng chưa tới mức cằn cỗi.
Lúc trước Ngô Thú ở đây, cuộc sống cũng coi như thảnh thơi.
Triều đình thay đổi, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận