Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 403: Công Chúa Không Sợ Để Lộ Tin Tức Sao

.



Chương 403: Công Chúa Không Sợ Để Lộ Tin Tức Sao
Hắc Phong có chút nghi hoặc: “Bọn ta đều là trẻ mồ côi, không có hàng xóm.”
“Nhưng trước kia ở Hắc Phong trại còn có một số người già ốm yếu, không phải Công chúa từng cho bọn họ tiền bạc đó sao?” Hắc Phong hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Nay cuộc sống ở căn cứ cũng tốt hơn rất nhiều rồi, các ngươi có thể ra ngoài mang những người đáng tin về. Đương nhiên, sau khi mang về đây, trong một khoảng thời gian ngắn không được rời khỏi Ninh Nam.”
Tiền Xuyên nghe vậy bỗng trở nên phấn khởi: “Có phải ta có thể mang Tiểu Phương đến đúng không?”
“Nếu như Tiểu Phương đồng ý.” Tiêu Vũ cười nói.
“Chỉ cần là người tình nguyện đến Ninh Nam, sau khi đến Ninh Nam sẽ chia cho một con lợn, còn có thể chia cho hai mẫu đất.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Dung Phi có hơi lo lắng: “Công chúa không sợ để lộ tin tức sao?”
Tiêu Vũ nói: “Vậy nên mới phái người đáng tin ra ngoài.”
“Hơn nữa, người giới thiệu cũng được thưởng một con lợn.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Nếu như người mình dẫn về lại dẫn theo người khác đến, thì lại tặng thêm cho người giới thiệu đầu tiên một con lợn.”
Tiêu Vũ tổng kết một chút: “Nay Ninh Nam phát triển ngày càng tốt, chỉ dựa vào việc mua người cũng không đủ, đến lúc phát triển ngoại tuyến rồi.”
Còn việc việc có lộ tin tức hay không? Tiêu Vũ cảm thấy chỉ cần người mình phái đi đều đáng tin cậy, chắc là sẽ không. Ví dụ người như Tiền Xuyên.
Nếu như thực sự bị lộ tin tức thì sao? Vậy thì lại nghĩ thêm cách! Cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn! Việc phát triển ngoại tuyến không cần phái đi bao nhiêu người, một người đã có thể phát triển rất nhiều rồi, người truyền người, không mất bao lâu...
Bản thân sẽ trở thành tổng đầu mục!
Tiêu Vũ suy nghĩ rồi nói: “Khi đi ra ngoài lừa người, nhớ là không được nhắc đến chuyện căn cứ Ninh Nam, chỉ cần bảo mọi người đến Dự quận làm công.”
Tiêu Vũ nói đến đây thì không nói nữa.
Tiền Xuyên vẫn còn đang nghe: “Công chúa, sao người không nói nữa?”
Tiêu Vũ nói: “Chọn ra một số người trước, ta thống nhất bồi dưỡng một lượt kĩ năng nói cho các ngươi.”
Tiêu Vũ xin thề! Đích thực kiếp trước bản thân không phải là người trong tổ chức đa cấp! Chẳng qua là nàng từng làm gián điệp trong tổ chức đa cấp. Khi đại pháp đa cấp tẩy não mọi người, đúng là khiến kí ức của người ta còn như mới.
Tiền Xuyên đáp ngay: “Dạ được! Vậy Công chúa người nói thử xem muốn chọn những người nào?”
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Trước tiên chọn những người có gia quyến ở Ninh Nam về đây.”
Nói như vậy, cũng không lo lắng những người này nói ra bí mật của Ninh Nam
“Chuyện này giao cho ngươi đi làm.” Tiêu Vũ trực tiếp chỉ định Tiền Xuyên.
Tiền Xuyên lập tức nói: “Vâng!”
Không lâu sau, Tiền Xuyên đã chọn ra được một trăm người.
Tiêu Vũ chọn một chỗ địa thế rộng rãi,tìm ra một tấm bảng màu trắng có thể lau được từ trong không gian.
Đó là loại bảng mà thương hộ dùng để viết thông tin ưu đãi, còn trang bị bút màu nước đủ loại màu sắc.
Tiêu Vũ nâng tấm ván lên, bắt đầu giảng bài.
“Mọi người, nhất định mọi người đang rất nghi hoặc tại sao mình lại bị đưa đến đây đúng không?” Tiêu Vũ cười nói.
Mọi người nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ, vị Công chúa này luôn luôn bình dị gần gũi, nhưng mọi người đều rất cung kính với Tiêu Vũ, trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không ai đưa ra nghi vấn.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Đó là bởi vì, các ngươi sắp trở thành thiên tuyển chi tử, được phái khắp nơi trên cả nước để chấp hành sứ mệnh vĩ đại thần bí bậc nhất!”
“Sở dĩ nói là sứ mệnh thần bí là bởi vì các ngươi phải giấu diếm tin tức mấu chốt của căn cứ ốc đảo. Còn nói vĩ đại là bởi vì các ngươi sẽ là những người gánh vác sứ mệnh quang vinh giúp cho căn cứ lớn mạnh!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Điện hạ, người cứ nói thẳng cho chúng ta biết là mình phải làm gì là được rồi! Cái mạng này của ta là do Công chúa cho, Công chúa bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó!” Có người lên tiếng.
Có người nói theo: “Đúng vậy! Vốn dĩ ta suýt đã chết đói từ sớm rồi, nhưng khoảng thời gian được đi theo Công chúa là những ngày tốt đẹp nhất, cho dù bây giờ ta có chết cũng đáng!”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Nói cái gì xui xẻo vậy! Các ngươi đều là người nhà trân quý nhất của ta! Sao ta nỡ để các ngươi gặp chuyện không may?”
“Ta chọn các ngươi, đó là muốn cho các ngươi một cơ hội phát tài!”
“Các ngươi cứ nghĩ đi, tuy rằng các ngươi ở trong căn cứ này không phải lo đói cơm rách áo nhưng cả đời cũng chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường. Nếu như các ngươi làm tốt chuyện này cho ta thì sau này mọi người sẽ có vinh hoa phú quý! Thậm chí có cả cơ hội trở thành địa chủ!”
Tiêu Vũ nói xong những lời này thì nhìn xuống những người phía dưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận