Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 267: Là Nhân Tài

.



Chương 267: Là Nhân Tài
Lúc trước Chương Ngọc Bạch đã có tâm tư tiêu diệt sơn phỉ, đương nhiên không thể không sắp xếp.
Cho dù là mỗi ngày nàng đến, có lẽ trong tương lai, Chương Ngọc Bạch cũng sẽ chủ động tiêu diệt sơn phỉ, nàng đến chẳng qua chỉ là có ngày này sớm hơn mà thôi.
Sắc mặt Chương Ngọc Bạch trở nên ngưng trọng: “Cô nương quả thật là cao nhân, lúc trước là Chương mỗ sơ suất.”
“Chỉ là trong lòng Chương mỗ hoang mang, rốt cuộc là cô nương dùng biện pháp gì có thể chuyển hết đồ đạc trong sơn trại đi?” Chương Ngọc Bạch tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nói: “Không sợ nói cho ngươi biết, ta quả thực không phải là người thường, ta chính là một đồng nữ dưới trướng Thiên Thần nương nương, có năng lực thông thiên, biết một môn công phu gọi là Càn Khôn Đại Na Di, có thể chuyển những đồ vật kia đến một nơi khác.”
Chương Ngọc Bạch nghe xong lời này là biết Tiêu Vũ đang nói bậy.
Nhưng... Càn Khôn Đại Na Di này, có phải thật sự tồn tại hay không? Điều này cũng làm cho Chương Ngọc Bạch tò mò.
Sở dĩ Tiêu Vũ phơi bày một chút năng lực của mình với Chương Ngọc Bạch chính là muốn lừa dối Chương Ngọc Bạch, à không, lừa dối thành người một nhà.
Như vậy mới có thể nội ứng ngoại hợp, tích lũy năng lực.
Chương Ngọc Bạch không nghĩ ra được điều gì để nói với Tiêu Vũ nên để cho người ta hầu hạ Tiêu Vũ ăn ngon uống ngon, bảo Tiêu Vũ cứ chờ, không bao lâu nữa sẽ chuẩn bị đầy đủ hết đồ cho Tiêu Vũ.
Về phần Quách Bình?
Quách Bình có trồng cây chuối đi ị hay không, không ai biết hết.
Nhưng Quách Bình vẫn lo lắng, lo năm sơn trại lớn thật sự đến vây công Dự quận.
Nhưng... Chẳng bao lâu, Quách Bình nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều.
Anh hùng thiếp của Kim Sơn Trại bị hạ thật rồi.
Nhưng cuối cùng, đối tượng mà mọi người công kích lại không phải Dự quận, mà là Lục Lâm trại.
Lục Lâm Trại bị họa từ trên trời rơi xuống!
Thật ra hiện tại, đối với những sơn phỉ này mà nói, sự việc rốt cuộc có phải Lục Lâm Trại làm hay không đã không còn quan trọng nữa.
Bọn họ bị tổn thất nặng nề, thiếu vũ khí lại thiếu ngựa, không còn sức để đối phó với Dự quận, tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là đến Lục Lâm trại rồi sau đó quay lại hồi máu cho mình.
Hơn nữa dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều mất đồ, chỉ có Lục Lâm Trại là lo được thân mình?
Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, Tiêu Vũ định rời khỏi Dự quận.
Trước khi rời đi, Tiêu Vũ đi tới cửa hàng thợ rèn, định lấy hết binh khí mà mình có.
Ngay lúc này, một đám quan sai tới và bao vây họ.
Người cầm đầu chính là Quách Bình.
Tiêu Vũ nhìn thấy Quách Bình, nói: “Các ngươi muốn qua cầu rút ván sao?”
Quách Bình nhìn thấy là Tiêu Vũ cũng rất ngạc nhiên: “Là Tạ cô nương à, chuyện này thì vẫn nên trở về nói chuyện với Thái thú của bọn ta đi!”
Tiêu Vũ cứ như vậy lại một lần nữa bị dẫn tới trước mặt Chương Ngọc Bạch.
Thấy Chương Ngọc Bạch đang nhàn nhã uống trà, Tiêu Vũ sầm mặt hỏi: “Chương Thái thú có ý gì?”
Chương Ngọc Bạch có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Vũ: “Sao ngươi lại trở về?”
“Bớt giả vờ hồ đồ đi! Ngươi không có ý định trả nợ, còn muốn bắt bọn ta lại, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Tiêu Vũ hỏi.
Chương Ngọc Bạch cau mày, nhìn thoáng qua Quách Bình.
Quách Bình oan ức nói: “Trước đó ta đã nhận được tin báo, nói là cửa hàng thợ rèn tự chế tạo binh khí, ta theo dõi một thời gian rất lâu mới bắt được người mua binh khi.”
“Ta cũng không ngờ là Tạ cô nương.” Quách Bình tiếp tục nói.
Chương Ngọc Bạch nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Vũ: “Ngươi muốn nhiều binh khí như vậy làm gì?”
Tiêu Vũ dõng dạc: “Kẻ thù quá nhiều, ta thuê thêm vài gia đinh tay đấm, kẻo ngày sau đi đường ban đêm bị người ta chém chết.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ lại nói: “Chương Thái thú không định thả bọn ta đi sao?”
Chương Ngọc Bạch nhíu mày nói: “Các ngươi đi đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Lúc này Tiêu Vũ mới hài lòng.
Xem ra Chương Ngọc Bạch này còn có chút lương tâm.
Vì thế Tiêu Vũ khen một câu: “Ngươi là một Thái thú tốt, cũng là một người tốt!”
Trình Vận Chi đang ở đây, hắn ta là tâm phúc của Chương Ngọc Bạch, nghe xong lời này thì tức giận bất bình nói: “Thái thú của bọn ta vốn là người một lòng vì nước vì dân, nếu lúc trước không có Công chúa đầu óc không ổn kia thì Thái thú cũng sẽ không đến làm Thái thú ở nơi chim không ị này!”
Sắc mặt Hắc Phong tối sầm lại.
Tên này nói ai có đầu óc không ổn hả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận