Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 617: Ái Sủng

.



Chương 617: Ái Sủng
Nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Hàn Thu thầm nghĩ bản thân khi nãy đúng là hồ đồ rồi. Nghĩ cái gì vậy? Sao hắn ta lại có suy nghĩ không thực tế như vậy? Có thể ở bên cạnh Công chúa làm một thần tử trung thành, tốt hơn mọi thứ.
Tiêu Vũ làm xong việc này, việc bây giờ nàng cần làm là quan sát tình hình diễn biến, và quan sơn tọa hổ đấu.
Có đôi khi, không nhất định phải dùng đao thật súng thật đánh.
Lúc Tiêu Vũ làm xong mọi việc thì đã là buổi trưa rồi. Đợi đến khi nàng quay về quân doanh nàng mới nhớ ra có phải bản thân đã quên chuyện gì rồi không?
Tiêu Vũ lập tức lấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực của mình ra. Bên trong trống không, cũng không biết Ngụy Ngọc Lâm có từng thử đi tìm mình hay không. Tiêu Vũ suy nghĩ rồi thò người vào bên trong, chuẩn bị đi tìm Ngụy Ngọc Lâm.
Trước đó còn cứu được không ít người, nàng cũng không thể đem con bỏ chợ, vứt hết phiền phức cho Ngụy Ngọc Lâm được.
Ai ngờ vừa mới thò đầu vào nàng đã cụng đầu với một người khác. Bịch một tiếng, đau đến mức Tiêu Vũ ôm lấy đầu mình theo bản năng. Tiêu Vũ lùi ra đằng sau, sau đó Ngụy Ngọc Lâm từ bên trong ra ngoài.
Đúng vào lúc này, Tô Lệ Nương vén cửa lều lên, bước vào. Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương bốn mắt nhìn nhau. Sau đó Tô Lệ Nương nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm ngồi ở miệng túi đen.
Nàng ấy sững người, rồi lập tức quay đầu đi: “Công chúa, người ra ngoài mấy ngày, ta đến giúp ngươi quét dọn...”
“Sở thích này của ngươi cũng khác biệt quá...” Tô Lệ Nương nhỏ giọng nói một câu.
Ngụy Ngọc Lâm đứng lên, thoải mái hành lễ với Tô Lệ Nương: “Bái kiến Tô nương nương.”
Lúc này Tô Lệ Nương mới quay đầu lại, sau đó nói: “Hẳn là ta không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn đó chứ?”
Tiêu Vũ lập tức cảnh giác, Tô Lệ Nương nhìn thấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực có thể chuyển người rồi sao? Tuy rằng Tiêu Vũ rất tin tưởng Tô Lệ Nương, nhưng túi Càn Khôn Lưỡng Cực là của Ngụy Ngọc Lâm!
Ai ngờ, Tô Lệ Nương nói tiếp: “Nhìn thấy cũng không có gì, việc nam hoan nữ ái coi trọng đến cả hai cùng thích nhau... nhưng mà Công chúa, ta vẫn nên khuyên ngươi một câu, người cũng không thể dùng bao bố nhét người ta mang về đây chứ!”
Làm vậy có khác gì thổ phỉ không?
Tiêu Vũ bỗng hiểu được ý của Tô Lệ Nương rồi. Tô Lệ Nương cảm thấy mình đang làm sơn phỉ bắt cóc người ta về đây. Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ chỉ cảm thấy khuôn mặt già của mình đỏ lên, cũng có hơi xấu hổ: “Tô Lệ Nương, ngươi hiểu lầm rồi!”
Tiêu Vũ chỉ vào Ngụy Ngọc Lâm: “Hắn đến để thị sát!”
“Đúng, là đến để thị sát!” Tiêu Vũ nói xong, vì để chứng minh sự trong sạch của mình, nàng kéo Ngụy Ngọc Lâm ra khỏi lều lớn.
Ngụy Ngọc Lâm vừa ra ngoài, ngoại trừ nhìn thấy các tướng sĩ, thì thứ bắt mắt nhất chính là nồi sắt lớn trong Hỏa phòng doanh.
“Công chúa, Hỏa phòng doanh của nàng... dùng nhiều nồi như vậy sao?” Ngụy Ngọc Lâm vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Vũ nói: “Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến phát hoảng, đương nhiên ta phải cho các tướng sĩ ăn no, không chỉ ăn no đơn giản vậy đâu, mà còn phải ngon!”
Tiêu Vũ nói: “Để ta hỏi thử trưa nay họ ăn những gì?”
“Hôm nay ăn cơm, món ba nồi*, trứng sốt tiêu, khoai tây xào!” Có người bắt đầu báo tên món ăn.
*Món ba nồi: thịt xông khói. đậu phụ và cà rốt được hầm trong cùng một nồi.
“Buổi tối ăn gì?
“Vịt quay, gà con nướng, ngỗng quay, thịt kho tàu!” Có người lại nói.
Món ăn ở đây còn ngon hơn ở những tửu lầu lớn!
Ngụy Ngọc Lâm thấy trên mặt các tướng sĩ đều mang ý cười, ai nấy đều béo tốt cường tráng, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Đúng vào lúc này Tiêu Dục dẫn người đến.
“Ngụy Vương?” Tiêu Dục có hơi bất ngờ.
Ngụy Ngọc Lâm chắp tay nói: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Đừng khách sáo, bây giờ chúng ta đều là người một nhà.” Tiêu Dục nói tiếp.
Ngụy Ngọc Lâm sững người, người một nhà như thế nào?
Tiêu Vũ lập tức giải thích, nói: “Không phải sao? Tất cả mọi người chúng ta đều là người một nhà!”
Cũng may nơi này không có những người hiện đại khác, nếu không Tiêu Vũ cứ nói ngươi một nhà mãi, sẽ khiến cho người ta không kìm được mà nhớ đến những các chủ phòng livestream bán hàng.
Tô Lệ Nương trầm mặc trong giây lát, không nói cảnh mình vừa nhìn thấy ra, chuyện đó đâu giống người nhà bình thường sẽ làm ra được.
Ngụy Ngọc Lâm ở đây ăn cơm tối.
Tiêu Vũ nói: “Cũng tương đối rồi, ngươi về đi, yên tâm, ta sẽ nói với mọi người rằng ta cho người mời ngươi qua đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận