Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 209: Rút Lui

.



Chương 209: Rút Lui
Mặc dù sau khi nước linh tuyền này pha loãng không có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng có thể phòng bệnh phòng tai.
Nhất là những thuộc hạ này của Tiêu Vũ, nước linh tuyền mà nàng cho bọn họ dùng vốn không pha loãng.
Đoạn đường này đi tới, chẳng những mọi người không có cảm giác bị bệnh hoặc suy nhược cơ thể, trái lại còn có cảm giác lưng không mỏi, chân không đau, một hơi còn có thể đi thêm năm đoạn đường lưu đày.
Về phần những người của Hàn Bất Vi, không có nước trong suối nước nóng của Tiểu Thịnh Kinh nuôi dưỡng, bị mặt trời thiêu đốt, cuồng phong hanh khô thổi qua một cái, trái lại có chút không hợp khí hậu rồi.
Không ít người đều không chịu được hoàn cảnh hiện tại, vẻ mặt suy yếu. Nhất là hôm nay Hàn Bất Vi không điều quá nhiều người tới, đánh nhau như vậy... ặc, dĩ nhiên không phải là đối thủ của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhảy thẳng lên trên lều lớn, sau đó lấy nỏ ra bắn về phía Hàn Bất Vi. Mục tiêu của Tiêu Vũ rất rõ ràng, định cho Hàn Bất Vi một mũi tên lên trời cao.
Ai biết vào lúc này sau lưng Hàn Bất Vi có người đẩy ông ta một cái: “Đại nhân cẩn thận!”
Thuyền hỏng còn có ba nghìn đinh, mặc dù Hàn Bất Vi không có ba nghìn đinh nhưng vẫn có người có thể dùng được. Thoáng cái Hàn Bất Vi đã tránh khỏi mũi tên kia.
Sắc mặt Tiêu Vũ tối đen, lại hai mũi tên được bắn ra.
Lần này một mũi tên trong đó bắn thẳng vào bên dưới của Hàn Bất Vi. Chỉ nghe ông ta hét thảm một tiếng, cho dù ông ta không lên Tây Thiên nhưng tiếng kêu này thảm thiết tận trời. Loại đau đớn này quả thật còn khiến Hàn Bất Vi đau khổ hơn việc giết ông ta luôn.
“Công chúa, thuộc hạ của Hàn Bất Vi lại điều binh tới, chúng ta làm sao bây giờ? Phải đánh nhau sao?” Liễu Sơn đi qua hỏi.
Liễu Sơn không sợ, nhưng sau khi đánh nhau, nơi này còn có nữ quyến, lỡ như không để ý được sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Rút lui!'
Cho dù hiện tại thế lực ngang nhau thì cũng không cần phải đánh với Hàn Bất Vi. Còn không bằng chờ đến căn cứ ốc đảo, điều đám người Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh tới đây.
Tiêu Vũ ra lệnh một tiếng, mọi người nhao nhao xoay người lên ngựa. Về phần các nương nương cũng đều lên xe ngựa. Đánh có lẽ còn phải dây dưa, nhưng muốn chạy trốn thì dễ dàng hơn nhiều.
Sắc mặt Hàn Bất Vi tái nhợt không có một chút máu, nhưng ông ta vẫn chật vật ra lệnh: “Đuổi theo cho ta!”Đuổi theo cực kỳ lâu, chờ lúc mấy thuộc hạ của Hàn Bất Vi phát hiện càng đi thì chỗ này càng hoang vu, một người trong đó lên tiếng: “Chúng ta đừng nên đuổi theo nữa thì hơn, trở về nói với đại nhân.”
Có người phụ họa: “Những người này đã đến khu vực cấm, nơi này thật sự là một cọng lông cũng không mọc nổi, không sống nổi đâu.”
Cái đuôi phía sau đã biến mất, sau khi Tiêu Vũ biết thì khóe môi mang theo nụ cười. Lúc này cuồng phong thổi tới, cát bay đá chạy, đập thẳng lên người của nhiều người, khiến mọi người cảm thấy hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ.
Tiêu Vũ nhìn mọi người nói: “Hôm nay các ngươi bằng lòng chịu khổ với Tiêu Vũ ta như vậy thì chính là người nhà của Tiêu Vũ ta, thế nên... bây giờ ta muốn đưa các ngươi tới một nơi thế ngoại đào nguyên!”
Nói xong Tiêu Vũ dẫn đầu lên trước, ở phía trước dẫn đường. Trong lòng mọi người có chút hoài nghi nhưng vẫn đuổi theo Tiêu Vũ. Chẳng bao lâu sau, ốc đảo chim hót hoa nở kia đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Tiêu Vũ kêu mọi người xuống ngựa bên ngoài ốc đảo, dắt ngựa đi vào bên trong. Hai người Dung Phi và Tô Lệ Nương cùng nhau đỡ Lý Uyển, ba người dựa sát vào nhau nhìn xung quanh.
“Không ngờ rằng chỗ như thế còn có ốc đảo!” Lý Uyển ngạc nhiên cảm thán.
Tiêu Vũ cười bảo: “Mọi người có hài lòng với nơi đặt chân này không?”
Mọi người gần như muốn vui đến phát khóc: “Hài lòng! Hài lòng!”
Đừng nói là ở nơi lưu đày, cho dù là lúc trước trước khi lưu đày, có thế ngoại đào nguyên như vậy, bọn họ cũng muốn ở!
Lần đầu tiên Tiền Xuyên dao động. Lúc trước hắn ta chỉ muốn quay về thôn lấy Tiểu Phương, nhưng bây giờ hắn ta lại nghĩ có thể lấy Tiểu Phương đến nơi này hay không...
Đôi mắt của Dung Phi có một chút ướt át. Ánh mắt nàng ấy nhìn Tiêu Vũ thật sâu.
Giờ phút này Dung Phi mới hoàn toàn hiểu vì sao nhất định Tiêu Vũ phải mang theo mọi người lưu đày, là vì có nơi tốt như vậy chờ bọn họ!
Trên đường đi, thật ra người nghi ngờ Tiêu Vũ cũng không phải số ít. Chỉ là bây giờ những nghi ngờ này đều biến thành tin phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận