Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 969: Ngụy Đế Biết Chuyện Này Không

.



Chương 969: Ngụy Đế Biết Chuyện Này Không
Vậy mà Ngụy Ngọc Lâm lại mang ngọc tỷ tới? Thế này là có ý gì?
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta bằng lòng dùng thứ này làm sính lễ.”
Ria mép của Bùi Kiêm giật giật: “Ngụy Đế biết chuyện này không?”
Tiểu tử này chỉ vì muốn thú được tức phụ mà điên rồi.
Ngụy Ngọc Lâm thầm nghĩ, biết chứ, không những biết mà lão phụ hoàng kia của ta còn chỉ hận không thể dâng chính mình lên làm hồi môn đưa tới Đại Ninh.
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu đáp: “Phụ hoàng đã cho phép.”
“Lấy giang sơn làm sính lễ, xin được cưới Công chúa Tiêu Vũ.” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, trịnh trọng nói.
Tiêu Dục sai người đưa ngọc tỷ cho Tiêu Vũ, nói: “Chuyện này phải do A Vũ tự quyết định.”
Tiêu Vũ cầm ngọc tỷ, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Nàng không thích quyền thế.
Thế nhưng có người vì nàng mà từ bỏ tất cả, nàng cũng sẵn sàng hy sinh mọi thứ của mình.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm, đáp: “Ta đồng ý.”
“Bùi Kiêm, chuyện lễ thành hôn của Công chúa, ta giao cho ngươi phụ trách.” Tiêu Dục dặn dò.
Bùi Kiêm lập tức đáp: “Lão thần... tuân chỉ.”
Lúc này Bùi Kiêm đã không thể tìm ra được bất cứ tật xấu nào của Ngụy Ngọc Lâm.
Quả thật, ông ấy không còn lời gì để nói.
Tên Ngụy quốc này điên quá rồi.
Ngày tháng tổ chức lễ thành hôn của Công chúa đã được định vào một tháng sau.
Toàn bộ triều đình Đại Ninh trở nên bận rộn.
Tiêu Vũ cũng bận trăm công nghìn việc.
Lễ phục, nàng phải tự thử.
Địa điểm tổ chức lễ thành hôn được quyết định là Ngụy Vương phủ nơi Ngụy Ngọc Lâm ở khi làm con tin lúc trước.
Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định sẽ cử hành nghi thức ở Đại Ninh trước, sau đó mới đến Ngụy quốc cử hành nghi thức.
Ngụy Đế cũng muốn thể hiện sự tôn trọng của mình với Công chúa, dù gì ông ấy cũng không thể thật sự ném nhi tử của mình qua đó, không thèm quan tâm đến hắn, đúng không?
Nhưng nếu hai bên đều tổ chức hôn lễ, lại phải mặc đến hai bộ lễ phục, Tiêu Vũ lại thấy có chút rắc rối nho nhỏ.
Tiêu Vũ bận rộn nơi đây.
Bởi vậy cũng có chút lơ là việc dạy dỗ bọn nhỏ.
Tiêu Vũ nhìn hai nhóc con đang trèo cây, cảm thấy mình cần phải nâng cao bằng cấp cho hai đứa nhỏ này.
Nếu mà ở đây có nhà trẻ.
Hai đứa nhỏ này cũng sẽ không nghịch ngợm như thế!
Mặc dù như bình thường thì phải ba tuổi mới được đi nhà trẻ, hơn hai tuổi có vẻ còn hơi nhỏ.
Nhưng tâm nhãn của hai đứa nhỏ này, đều được di truyền từ Ngụy Ngọc Lâm.
Mỗi đứa trẻ đều có một trăm lẻ tám cái tâm nhãn.
Tiêu Vũ cảm thấy, nhất định phải chọn vài sư phụ dạy dỗ bọn nhỏ mới được.
Vốn Dung Phi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng Dung Phi có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên nàng chỉ có thể chọn từ các vị tiên sinh khác...
Vì thế Tiêu Vũ đã hạ lệnh tuyển sư.
Không bao lâu sau, người bên dưới đã giúp Tiêu Vũ chọn ra hai vị sư phụ dạy văn và dạy võ.
Sư phụ dạy văn... Tiêu Vũ chưa gặp qua bao giờ.
Sư phụ dạy võ, tạm thời để Võ Vương phụ trách.
Hiện tại Võ Vương cứ ăn vạ Đại Ninh không chịu đi, hơn hai năm, tuy rằng Tô Lệ Nương rất ít khi có vẻ mặt thân thiện khi gặp Võ Vương, nhưng Võ Vương vẫn dính lấy Tô Lệ Nương như con trùng bám đuôi.
Hiện giờ Võ Vương nhận công việc này, cũng coi như có thể tạo ra cơ hội tiếp xúc với Tô Lệ Nương.
Dù sao Tô Lệ Nương rất thích hai hài tử này, thường tới thăm hài tử.
Về phần sư phụ dạy văn?
Tiêu Vũ bận tối mắt tối mũi, không có thời gian gặp mặt.
Bọn nhỏ cũng bắt đầu đi học, Tiêu Vũ mới định đi xem vị sư phụ này có đáng tin hay không...
Đương nhiên, ở trong mắt Tiêu Vũ, chắc chắn là đáng tin cậy rồi.
Bởi vì vị sư phụ này là do Bùi Kiêm đích thân lựa chọn.
Bùi Kiêm ấy à, trước giờ vẫn luôn có bản lĩnh bổ nhiệm người tài.
Lão giả gần đất xa trời năm đó, hiện giờ dưới sự tẩm bổ của nước linh tuyền trong không gian của Tiêu Vũ, tóc đã biến từ trắng tuyền thành hoa râm, một bữa cơm có thể ăn tận hai bát cơm to!
Bùi Kiêm dự định sẽ làm đến khi nào không còn làm nổi nữa mới thôi!
Bọn trẻ đang đọc sách ở đó.
Tiêu Vũ đi tới…
Chợt cảm thấy tiên sinh dạy học này có hơi quen.
Nhưng nàng đã gặp ở đâu rồi ấy nhỉ?
Trong lúc nhất thời Tiêu Vũ không thể nào nhớ ra được.
Tiêu Vũ nói thầm một câu: “Một lần mang thai ngốc ba năm, ta cũng đã ngốc hơn hai năm rồi, sau giờ vẫn còn ngốc vậy!”
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Vũ hỏi.
“Ta tên là Lý Vi.” Lý Vi cung kính trả lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận