Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 255: Phát Anh Hùng Thiếp

.



Chương 255: Phát Anh Hùng Thiếp
Ngân Sơn lý trí suy nghĩ: “Đại ca, ngươi nói tổng cộng mười người làm sao có thể dọn sạch sơn trại chúng ta được?”
“Nhất định là Thái thú Dự quận đã âm thầm giúp đỡ, rõ ràng là chỉ có mười người lộ mặt, nhưng lại có không biết bao nhiêu người lén lút trong tối đâu!”
“Đúng vậy, lúc chúng ta lúc trở về không phải bị một đám người đuổi theo sao? Xem ra lần này Dự quận ra tay thật rồi, cứ như vậy, Kim Sơn trại chúng ta cách Dự quận gần nhất phải đứng mũi chịu sào rồi.” Kim Sơn có chút lo lắng.
Lần này chẳng những bọn chúng không tìm được kẻ thù mà ngược lại còn tổn thất hơn một trăm huynh đệ, chuyện này quả là làm tổn thương sĩ khí của bọn chúng quá lớn!
“Đại ca, không bằng chúng ta đi phát anh hùng thiếp đi, tổ lật thì cũng không còn trứng nào lành! Lần này các sơn trại gần chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, nếu không thì sẽ không ai có kết cục tốt cả!”
Kim Sơn khẽ gật đầu: “Nói đúng lắm, đi phát anh hùng thiếp đi, tập kết thế lực xung quanh, cùng đi tiến công Dự quận!”
Ngân Sơn gật đầu nói: “Vũ Văn Hoàng đế kia cũng không có thời gian quản chuyện của quận phủ xa xôi này của chúng ta, đợi chúng ta nắm giữ được Dự quận rồi, hà tất phải trông coi sơn trại sống qua ngày?’
Hai huynh đệ này có thể nói rất ăn nhịp với nhau, định làm một trận lớn!
Đúng lúc, Tiêu Vũ cũng tới Kim Sơn trại. Đi qua đi lại đến giờ trời cũng đã tối. Tiêu Vũ bảo đám người Hắc Phong đưa mấy người bị mình giam giữ trong một cái hố cách Kim Sơn trại không xa mang về.
Còn về nàng? Nàng ở lại thăm dò Kim Sơn trại trong đêm.
Lúc này trong đại sảnh Kim Sơn trại, ánh lửa sáng trưng. Kim Sơn và Ngân Sơn cùng vài nhân vật quan trọng đang phân tích hành động.
“Anh hùng thiếp sẽ được gửi đến tứ đại sơn trại là Cửu Động trại, Loan Hà trại, Thượng Vân trại, và Lục Lâm trại. Tứ đại sơn trại xem như cùng một phe với chúng ta, ngũ đại sơn trại phát động đấu tranh, những tiểu sơn trại khác cũng sẽ đi theo, đến lúc đó toàn bộ Dự quận đều sẽ là đồ trong túi chúng ta!”
Tiêu Vũ nghe được kế hoạch của những người này, âm thầm cười lạnh, dã tâm của những người này thật đúng là không nhỏ!
Còn ngũ đại sơn trại, thế nào? Muốn vây công Quang Minh đỉnh à? Hay là tập hợp đủ ngũ đại sơn trại là có thể triệu hồi ngọc rồng?
Nếu là trước kia, những người này bắt nạt thư sinh văn nhã yếu đuối Chương Ngọc Bạch thì thôi. Nhưng giờ Tiêu Vũ nàng ở đây, nhất định bọn chúng phải bại trận!
Tiêu Vũ híp mắt, quyết định để những người này phát anh hùng thiếp ra ngoài. Phải tập trung bọn chúng lại một chỗ thì mới có thể diệt trừ được. Bằng không nàng đến viếng thăm từng nhà một, chẳng phải sẽ chạy tới gãy chân à?
Lúc này nghiễm nhiên Tiêu Vũ đã quên mất chuyện lúc bản thân mình vừa mới rời khỏi Thịnh Kinh thành, thỉnh thoảng lại chạy về dọn đồ.
Khi đó, nàng cũng không nghĩ tới chuyện liệu chân của mình và chân ngựa của Đặc Năng Lạp có chạy đến gãy hay không.
Nhưng mà đợi những người này phát anh hùng thiếp, tập kết đội ngũ nhân mã lớn đến tụ hội tại Kim Sơn trại rồi lại phát động tiến công cũng phải cần thời gian nhất định. Tiêu Vũ cũng không vội.
Tiêu Vũ đi dạo nơi này một vòng, nhìn thấy cái gì lấy cái đó, lấy binh khí của một số người đi, cũng thuận tiện lại lấy luôn cái nồi sắt nhỏ không biết tìm được từ nơi nào của Kim Sơn trại.
Đúng vậy, chỉ có nồi sắt nhỏ. Xem ra là dùng để ứng phó trong lúc cấp thiết.
Nàng còn lấy cả những con ngựa đang buộc trong chuồng ngựa, những con ngựa này là đồ tốt đấy.
Không phải nói Kim Sơn trại binh mạnh ngựa khỏe sao? Hôm nay xem ra những con ngựa này quả nhiên là ngựa tốt.
Người Kim Sơn trại không phải là miếng bánh ngon gì, nhưng những con ngựa này lại vô tội. Ngựa thì biết cái gì? Chuyện ác thì cũng là do người làm!
Tiêu Vũ thong dong rời khỏi Kim Sơn trại, đuổi theo đám người Hắc Phong áp giải đám người Kim Sơn trại đi Dự quận.
Đám người Hắc Phong không hăng hái lắm. Tiêu Vũ thấy thế thì hỏi: “Sao lại không vui vậy?”
Hắc Phong nói: “Công chúa, người nói xem chúng ta mệt chết mệt sống áp giải những người này đến đó, Chương Ngọc Bạch cũng không trả tiền, không phải chúng ta làm cu li không công rồi sao?”
“Không bằng chúng ta chém những người này luôn! Cũng bớt việc!” Hắc Phong tiếp tục nói.
Vương Hà nghe nói như thế đã không còn kiêu ngạo như trước, lập tức nói: “Mấy vị tráng sĩ hảo hán, hay là các ngươi thả ta đi, đưa bọn ta về Kim Sơn trại, trại chủ của bọn ta nhất định sẽ cho các ngươi tiền!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận