Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 633: Quang Can Tư Lệnh*

.



Chương 633: Quang Can Tư Lệnh*
*Hình dung một người cô độc, không có ai giúp đỡ.
Vũ Văn Phong thấy vậy thì trầm mặt: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi có ý gì?”
Ngụy Ngọc Lâm cười rồi nói: “Ta và Công chúa Tiêu thị Tiêu Vũ có hôn ước với nhau, ta cũng coi như nữ tế của Tiêu thị, một thành viên của Tiêu thị…”
Nói chuyện không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần nói rõ thân phận của mình là được.
Nào có lý do nào mà Vũ Văn Phong nghe không hiểu?
Sắc mặt ông ta trầm xuống, khuôn mặt gầy nhom tràn đầy sự tức giận: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi muốn đầu hàng địch?”
“Địch? Địch ở đâu ra? Các ngươi mới là loạn thần tặc tử soán quyền đoạt vị.” Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói.
“Ngụy Ngọc Lâm, nếu như ngươi muốn lấy Công chúa thì Công chúa Vũ Văn gia ta, ngươi có thể tùy ý lựa chọn!” Vũ Văn Phong trầm giọng nói.
Lúc này vị Vũ Văn công chúa kia, khuôn mặt đã phiếm hồng.
Tiêu Vũ không cần, nhưng nàng ta muốn!
“Tiêu Vũ kia đối xử với ngươi ra sao thì mọi người đều biết rõ, không lẽ ngươi vẫn muốn đến cửa làm nữ tế của Tiêu thị?” Vũ Văn Phong hỏi ngược lại.
“Nếu như ngươi hợp tác với ta nghĩ cách để Ngụy quốc xuất binh, khi bọn ta lấy lại được giang sơn này, việc chia cho ngươi một nửa giang sơn cũng không phải không được!” Vũ Văn Phong tiếp tục nói.
Thiết Sơn nghe đến đây thì khẽ hừ một tiếng.
Vũ Văn Phong cũng học cách vẽ bánh lớn rồi à!
Nhưng tài vẽ bánh so với Công chúa còn kém xa lắm.
Thực sự nên để Vũ Văn Phong đến Ninh Nam mở mang kiến thức, để ông ta biết cái gì mới gọi là tổ sư nãi nãi của việc vẽ bánh.
Ngụy Ngọc Lâm cười như không cười
Thiết Sơn bên này lại không nhịn được mà nói: “Công tử, nói nhảm với bọn họ làm gì?”
“Ta nói cho các ngươi biết, công tử của ta thích Tiêu Vũ công chúa! Không phải nàng không thích!” Thiết Sơn hừ lạnh một tiếng.
Công chúa bỏ đi gì kia mà cũng muốn so sánh với Tiêu Vũ hiên ngang oai hùng sao?
Tuy rằng Tiêu Vũ có hơi đểu, những nàng cũng là nữ trung hào kiệt, không phải là người mà đám oanh oanh yến yến kia có thể so sánh.
Vũ Văn Phong cau mày: “Ngươi quên trước kia Tiêu Vũ thích nhi tử của ta rồi sao?”
“Nhi tử của ngươi? Ngươi nói đến nữ nhi Vũ Văn Thành của ngươi sao?” Thiết Sơn nói luôn.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Thiết Sơn một cái, hắn vô cùng bất ngờ, vậy mà tên này có thể nói ra được câu này.
Nhưng đúng là Ngụy Ngọc Lâm không muốn phí lời, nói: “Người đâu! Bắt lấy đám người Vũ Văn gia! Không được để thiếu một ai!”
Vẻ mặt Vũ Văn Phong tái nhợt: “Ngụy Ngọc Lâm, có phải là ngươi quá đề cao bản thân mình rồi không, chỉ dựa vào mấy người này của ngươi mà muốn bắt ta?”
“Ta biết ngươi bắt ta là muốn dùng ta để đầu hàng với hoàng tộc Tiêu thị, nhưng… ngươi đừng quên, thuyền nát còn vài cái đinh, chuyện tốt ngươi muốn không dễ như vậy đâu.”
Nói xong, Vũ Văn Phong hạ lệnh: “Thẩm Hàn Thu, nếu ai cản đường, giết không luận tội.”
Tay Thẩm Hàn Thu cử động.
Người phía sau hắn ta lập tức vây thành hình tròn, vừa đúng nối tiếp với đầu đuôi vòng vây của Ngụy Ngọc Lâm, hoàn toàn vây kín Vũ Văn gia.
Vũ Văn Phong sững sờ trong giây lát, nói: “Thẩm Hàn Thu, ngươi làm gì đấy?”
Thẩm Hàn Thu cứ như không nghe thấy lời của Vũ Văn Phong nói vậy, mà hắn ta lại nhìn Ngụy Ngọc Lâm, chắp tay nói: “Ngụy Vương.”
Ngụy Ngọc Lâm cũng rất khách sáo thả lỏng cương ngựa, ở trên ngựa xa xa hành lễ với Thẩm Hàn Thu: “Thẩm Thống lĩnh.”
Hai người khách sáo như vậy khiến Vũ Văn Phong hoàn toàn sững sờ.
Hoặc có thể nói, Vũ Văn Phong đã nhìn ra được có chuyện gì xảy ra từ lâu, nhưng ông ta không muốn tin.
Thế nên, Vũ Văn Phong hỏi: “Thẩm Hàn Thu, tại sao ngươi không giết chết bọn chúng?”
Thẩm Hàn Thu nhìn Vũ Văn Phong, nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu.”
“Ngươi có ý gì?” Vu Văn Phong hỏi lại.
Cũng đúng vào lúc này, Tiêu Vũ cưỡi Đặc Năng Lạp đuổi đến nơi. Người của Ngụy Ngọc Lâm tự động nhường đường cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ dừng ngựa bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm, sau đó nói: “Vất vả cho Ngụy Vương, cũng vất vả cho Thẩm Thống lĩnh rồi.”
Thẩm Hàn Thu lập tức xoay người xuống ngựa, quỳ một gối, hai tay ôm kiếm hành lễ với Tiêu Vũ: “Thuộc hạ tham kiến Công chúa điện hạ!”
Tình hình đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa.
Vẻ mặt của Vũ Văn Phong đã đen đến mức không thể đen thêm được nữa.
“Thẩm Hàn Thu! Ngươi phản bội ta!” Vũ Văn Phong cười lạnh nói.
Thẩm Hàn Thu nhìn Vũ Văn Phong, trong ánh mắt của hắn ta không mảy may hổ thẹn: “Nếu không phải khi xưa Vũ Văn Thành tính kế để ta hiểu lầm Công chúa, vào ngày mà ta biết Công chúa mất mạng, có thể ta đã giết chết các ngươi rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận