Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 260: Ngựa Của Cửu Động Trại Béo Thật!

.



Chương 260: Ngựa Của Cửu Động Trại Béo Thật!
Trước kia những người bị bắt cóc lên núi đều khóc sướt mướt, không có ai là ngoại lệ, sau đó còn cố gắng hết sức kéo dài thời gian không muốn lên núi.
Nhưng cô nương trước mặt này thoạt nhìn giống như… giống như có chút hưng phấn?
Lỗ Vũ cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nhìn lại, trước mặt rõ ràng chính là một tiểu cô nương trẻ chưa đến hai mươi tuổi, thật sự không thể tạo thành uy hiếp gì cho người khác.
Cho nên Lỗ Vũ lại cảm thấy cứ căng thẳng như vậy hơi vô lý.
Tiêu Vũ trả lời một câu: “Ta khóc có tác dụng sao? Khóc các ngươi cũng sẽ không thả ta xuống núi!”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng ngoan ngoãn phối hợp bọn ta để bọn thả lỏng cảnh giác rồi tìm cơ hội tốt chạy trốn!”
Tiêu Vũ nghe vậy, lập tức nói: “Ta không muốn chạy trốn.”
“Hơn nữa chúng ta đi nhanh lên một chút đi, ta thấy chân trời sắp mưa rồi, đi chậm một chút là phải dầm mưa đấy.” Tiêu Vũ nói rồi lập tức bước nhanh hơn.
Lỗ Vũ hoàn toàn không nói nên lời. Thật đúng là chưa từng thấy tiểu nha đầu nào không biết trời cao đất rộng như vậy! Chờ đến sơn trại sẽ là lúc nàng sợ hãi, khóc lóc!
Sở dĩ sơn trại này tên là Cửu Động trại là bởi vì bọn chúng ở trong núi sâu, tổng cộng có chín cái cầu đá tự nhiên, hình thành chín cái động, địa thế rất hiểm trở. Dù đường lên núi đã được người ta tu sửa qua, nhưng đi lên vẫn rất khó khăn.
Khi đến gần sơn trại, những sơn phỉ kia buộc ngựa lại. Tiêu Vũ liếc mắt một cái đã hiểu ngay, dưới chân núi này là chuồng ngựa của bọn chúng. Trên núi Cửu Động trại này không thích hợp mang ngựa lên.
Ngựa của Cửu Động trại béo thật!
Tiêu Vũ nhìn thấy đám ngựa kia, có chút lưu luyến, rất muốn trở mặt ngay, thu những con ngựa này rồi rời đi. Nhưng vừa nghĩ tới, trên núi có thể có nhiều thứ tốt hơn, Tiêu Vũ quyết định nhịn một chút.
Lại nữa rồi! Lại nữa rồi!
Không hiểu sao cô nương này lại đột nhiên trở nên vui vẻ, chính là loại cảm giác khóe môi mang theo ý cười nhạt này khiến trong lòng Lỗ Vũ có cảm giác vô cùng bất an!
“Lần này ngươi lại cười cái gì?” Lỗ Vũ hỏi.
Tiêu Vũ liếc Lỗ Vũ một cái: “Ngươi không nhìn nổi ta cười thì ta làm bộ sợ hãi cho ngươi xem.”
“Ta sợ quá! Ta sợ quá! Cứu mạng!” Tiêu Vũ hắng giọng hô.
Nhưng tốc độ chân nàng lại nhanh hơn, còn chạy tăng tốc lên núi… Giả dối đến mức khiến Lỗ Vũ cảm thấy Tiêu Vũ lừa gạt hắn ta như kẻ ngốc.
Tiêu Vũ chỉ muốn nhanh chóng lên núi, nhanh giải quyết chuyện phiền toái này, cho nên tốc độ nhanh hơn thường.
Cuối cùng đám người Lỗ Vũ cũng mang được Tiêu Vũ đi tới Cửu Động trại.
Lúc này trời cũng bắt đầu mưa.
Lỗ Vũ trói Tiêu Vũ lại, ném vào trong một phòng trống rồi mới hung tợn bảo: “Đợi đó, ta đi bẩm báo trại chủ!”
Lỗ Vũ vừa mới rời khỏi phòng, Tiêu Vũ lập tức biến mất trong không khí. Vào bên trong không gian, muốn cởi dây thừng lại không thể đơn giản hơn nữa, chỉ là chuyện suy nghĩ một cái thôi.
Tiêu Vũ hoạt động gân cốt một chút, sau đó bước ra khỏi không gian. Nàng nhìn Lỗ Vũ chạy về phía phòng của trại chủ, lặng lẽ lấy ra một tấm bản đồ, nghiên cứu một chút. Bản đồ này… là bản đồ Cửu Động trại. Cũng không phải Tiêu Vũ tự mình vẽ mà là lấy từ Kim Sơn trại.
Những sơn trại này thoạt nhìn giống như rất đoàn kết, thật ra đều tự lo lấy thân mình.
Kim Sơn trại đã sắp xếp mật thám ở Cửu Động trại từ trước, bản đồ này... đã vẽ xong từ lâu để đề phòng nếu có một ngày thật sự đánh nhau thì mình sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Lúc trước Tiêu Vũ lấy sạch đồ đạc của Kim Sơn trại, trong quá trình sắp xếp lại phát hiện ra bản đồ này.
Mục tiêu hàng đầu của nàng chính là nhà kho này. Bên ngoài nhà kho có mấy sơn phỉ trông coi. Muốn đi vào... không dễ.
Tiêu Vũ suy nghĩ một lát, lập tức thả một con lợn rừng trong không gian ra. Lợn rừng vừa rồi còn đang gặm cỏ xanh, đột nhiên đến một nơi xa lạ, nó lập tức luống cuống, bắt đầu đâm húc lung tung.
Lợn rừng được Tiêu Vũ nuôi trong không gian đến mức to béo, khỏe mạnh, bây giờ tốc độ và sức mạnh đã tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Chưa kể trước đó, nó vốn dĩ là bá vương trong núi.
“Người đâu, mau tới đây! Bắt lợn!”
Khi con lợn rừng nghe thấy điều này, nó lập tức chạy đi.
Tiêu Vũ thấy đám thủ vệ gần đó đều đã bị dụ đi chỗ khác, nàng cảm thấy cách này rất có hiệu quả, cho nên lập tức đặt cược nhiều hơn, lại thả thêm vài con lợn rừng lớn ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận