Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 165: Đàn Lợn Rừng

.



Chương 165: Đàn Lợn Rừng
Có lẽ là lúc tiến vào không gian, vừa khéo con lợn rừng này đang cắn ống quần của nàng nên cùng vào theo.
Có điều nàng hoàn toàn không vì thu một sinh vật vào trong không gian mà có cảm giác mệt mỏi.
Tiêu Vũ nghĩ vậy, quay người lại xuất hiện bên ngoài không gian, nắm lỗ tai một con lợn rồi lại kéo nó vào. Rất tốt, vẫn không có cảm giác tinh thần lực bị tiêu hao quá mức.
Tiêu Vũ dứt khoát ra ngoài.
Nàng suy nghĩ một chút, một loạt ba mươi con lợn rừng đều vào không gian. Lợn rừng đuổi theo nàng chưa tới bốn mươi con, thoáng cái đã biến mất một nửa, trong đôi mắt như hạt đậu của những con lợn rừng còn lại đều tràn đầy khiếp sợ. Sau đó, lợn rừng vắt chân lên cổ mà chạy.
Đây đúng là nữ ma đầu! Bọn chúng chỉ cảm thấy trên người của người này rất thơm, hơn nữa còn rơi ra lương thực nên mới húc một chút mà thôi, thật không ngờ rằng lại mất đi bạn của mình!
Tiêu Vũ đã ý thức được không gian của mình có thể chứa nhiều động vật sống hơn.
Có điều nàng có thể cảm giác được bây giờ nàng chỉ có thể chứa những con vật không có chỉ số thông minh gì này, chứa người có lẽ vẫn hơi khó khăn. Nàng chỉ muốn nhanh chóng bắt hết mấy con lợn rừng này.
Nghe nói Ninh Nam kia là nơi một cọng lông cũng không mọc nổi, đám lợn rừng này chính là đồ tốt đó! Đem qua cho dù là ăn thịt hay làm thành thịt khô đều đủ cho người của mình ăn rất lâu.
Hơn nữa trước khi lên núi, thôn dân ở chân núi đã nói lợn rừng trên núi sẽ xuống dưới phá hoại hoa màu. Nàng làm như vậy cũng là vì dân trừ hại, toàn thân đều là vầng sáng thánh mẫu!
Đúng vậy, vì vầng sáng thánh mẫu của mình, Tiêu Vũ quyết định bắt thêm hai con lợn mập lớn! Lúc này người trong đại doanh lưu đày đã tập trung lại với nhau.
Thước Nhi rất nóng nảy thúc giục: “Quỷ Mặt Đen, ngươi còn đứng đờ người ra ở đây làm gì? Không mau đi tìm Công chúa đi!”
Thước Nhi không ý thức được trong lúc vô tình giọng điệu của mình với Quỷ Mặt Đen đã càng ngày càng hung hăng càn quấy. Quỷ Mặt Đen đang định mở miệng đã thấy vài con lợn rừng chạy qua.
Không đợi bọn họ thấy rõ, Tiêu Vũ đã đuổi theo: “Này! Chạy đi đâu!”
Mọi người trợn mắt há mồm.
Khoan đã, bọn họ không nhìn lầm chứ? Không phải lợn rừng húc Công chúa sao? Sao bây giờ lại biến thành Công chúa húc lợn rừng? À xin lỗi, là Công chúa đuổi theo lợn rừng.
Tiêu Vũ lại đuổi theo vài con, lúc này nàng mới tiến vào không gian. Bây giờ những con lợn rừng này đã ủn trụi một miếng đất lớn trong không gian của Tiêu Vũ rồi. Cỏ xanh ban đầu bị ủn tới đâu đâu cũng là hố.
Tiêu Vũ rất tức giận, nhưng lợn cũng đã thu vào rồi, muốn nàng thả bọn chúng đi là chuyện không thể nào.
Vì vậy Tiêu Vũ bắt đầu tìm kiếm trong đống đồ lộn xộn của mình. Nói là đống đồ lộn xộn nhưng thật ra là một số thứ không đáng giá dọn tới từ tất cả các nơi, nhưng ném đi thì lại tiếc.
Nàng tìm được một số xà nhà ở trong này. Đừng hiểu lầm, cái này không phải là nàng moi từ nhà của người ta, là có người xây nhà nên chuẩn bị xà ngang, bị Tiêu Vũ tiện tay lấy luôn.
Tiêu Vũ dùng gỗ làm một cái chuồng lợn đơn giản, nhốt lợn rừng lại chung một chỗ. Đột nhiên trong không gian có thêm mấy con lợn rừng há miệng đòi ăn, Tiêu Vũ hơi khó xử.
Cho bọn chúng ăn lương thực thì nhất định là nàng không nỡ. Cuối cùng Tiêu Vũ quyết định phát triển lâu dài, rải hạt ngô vào mấy cái hố mà lợn rừng ủn ra vừa rồi, chỉ đợi bên trong mọc cây ngô! Không cần lớn lên, có thể dùng để nuôi heo là được.
Đợi Tiêu Vũ bận rộn xong thì thời gian đã trôi qua rất lâu.
Trong núi tràn ngập giọng nói tìm kiếm Tiêu Vũ: “Công chúa...”
“Người đang ở đâu vậy?” Lúc Thước Nhi nói lời này đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bước ra từ bên trong cỏ cây: “Khóc cái gì? Không phải ta đang rất ổn sao?”
“Trên ngọn núi này rất nguy hiểm, nô tỳ lo cho Công chúa.” Mắt Thước Nhi đỏ bừng.
Tiêu Vũ bảo: “Không có gì phải lo lắng hết.”
Mọi người càng nên lo lắng cho đám lợn rừng kia hơn.
Lúc Tiêu Vũ trở lại còn cầm theo một ít thịt lợn, đều đã được xử lý xong. Dĩ nhiên không phải Tiêu Vũ giết lợn rừng, hương vị của lợn rừng có chút tanh nồng, bây giờ nàng vẫn chưa có ý định ăn, hai cái giò lợn nàng xách trong tay có lai lịch rất lớn, là nàng lấy từ trong phủ của Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành không phải thứ gì tốt, nhưng giò lợn trong phủ của hắn ta vô tội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận