Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 450: Công Chúa Người Nghĩ Nhiều Rồi

.



Chương 450: Công Chúa Người Nghĩ Nhiều Rồi
Thiết Sơn mặt không biểu cảm: “Công chúa người nghĩ nhiều rồi!”
Thiết Sơn nói xong thì rời khỏi nơi này.
Lúc hắn ta ra ngoài đã bị Ngụy Lục chặn đường.
Ngụy Lục vô cùng hưng phấn: “Sơn Nhi! Xem như ngươi đã trở về rồi, cũng không biết vì sao công tử thích mang theo ngươi, không thích mang theo ta!”
Rõ ràng hắn ta thông minh hơn tên Thiết Sơn đầu óc đơn giản này, nhưng rõ ràng công tử rất ghét Thiết Sơn tay chân vụng về, lại còn bằng lòng mang theo Thiết Sơn ra ngoài.
Thiết Sơn gật đầu: “Trở về rồi.”
Ngụy Lục nhìn vào trong căn phòng mà Thiết Sơn vừa bước ra một cái: “Ta nghe nói lần này các ngươi dẫn theo Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh trở về hả? Bên hồ Đại Minh này là nơi nào vậy? Còn vị Hạ cô nương này nữa, thật sự là nữ nhân của công tử chúng ta sao?”
Nghe nhầm đồn bậy là đáng sợ như vậy đó.
Tiêu Vũ: Có tình xưa.
Tùy tùng: Có tình yêu nam nữ.
Đợi rơi vào tai tên Ngụy Lục này chính là Hạ cô nương là nữ nhân của công tử.
Thiết Sơn nhìn Ngụy Lục, sau đó hỏi: “Người tới chính là một vị tổ tông sống, nếu ngươi tò mò thì tự đi xem đi.”
Ngụy Lục tò mò nhìn về phía bên kia: “Hạ cô nương?”
Tiêu Vũ quay đầu: “Ta không phải Hạ cô nương gì hết.”
Có thể xuất hiện ở đây, vậy cũng là người hầu cận của Ngụy Ngọc Lâm, Tiêu Vũ không sợ bị bán đứng.
Ngụy Lục vô cùng hoảng sợ: “Tiêu... Tiêu Vũ?”
Tiêu Vũ cười híp mắt: “Ngươi chính là Ngụy Lục nhỉ! Thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tâm trạng của Ngụy Lục rất phức tạp.
Công chúa nói cái gì? Nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Công tử của bọn họ điên rồi sao? Vậy mà lại mang Công chúa tiền triều về kim ốc tàng kiều. Nếu như bị người của Vũ Văn gia phát hiện, vậy mưu đồ nhiều năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Công tử thật đúng là chưa dứt tình với Tiêu Vũ mà!
Lúc này xem như Ngụy Lục đã hiểu vì sao bây giờ công tử ra ngoài không mang theo hắn ta rồi.
Mang Thiết Sơn rất tốt! Thiết Sơn ngốc, công tử kêu hắn ta làm thì thì hắn ta làm cái đó. Trừ việc miệng hơi rộng, đầu óc hơi đần một chút thì cũng không có khuyết điểm gì. Hay nói cách khác là công tử muốn mang theo một người đầu óc không tốt bên cạnh.
Đột nhiên phát hiện chân tướng này, Ngụy Lục cảm thấy có chút xát muối vào vết thương.
Tiêu Vũ thấy Ngụy Lục không nói lời nào thì hỏi: “Sao? Nhìn thấy bổn Công chúa rất bất ngờ hả?”
Ngụy Lục khép ngón cái với ngón trỏ lại với nhau, xoa xoa một chút: “Là có một chút xíu bất ngờ như vậy.”
“Công chúa, không phải là đại nhân nhà ta đến Ninh Nam đón người trở về đấy chứ?” Ngụy Lục nghĩ đến có khả năng này thì tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Tiêu Vũ nói: “Vậy thì không phải, là ta tự tới.”
“Đúng lúc đụng phải Ngụy Vương mà thôi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Lúc này Ngụy Lục mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà công tử nhà mình không quá hồ đồ!
Ngụy Lục rời khỏi chỗ của Tiêu Vũ, kéo tay Thiết Sơn: “Hù chết ta rồi, ta còn tưởng rằng công tử của chúng ta đến Ninh Nam đón vị tổ tông này trở về!”
Ngụy Lục không biết chuyện xảy ra với Ngụy Ngọc Lâm và Thiết Sơn ở Ninh Nam, cũng không biết chuyện căn cứ ốc đảo, chỉ coi sau khi Tiêu Vũ giả chết thì trốn ở Ninh Nam.
Thiết Sơn lặng lẽ nói một câu: “Thật ra... còn đáng sợ hơn cả việc đón vị tổ tông này trở về.”
Ngụy Lục còn muốn hỏi thêm một câu, nhưng Thiết Sơn đã ngậm miệng không nói.
Hắn ta biết nếu mình to mồm nói hết chuyện công tử làm cho Tiêu Vũ ra, khiến công tử không còn mặt mũi... công tử sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta.
Đối với việc này cuối cùng Thiết Sơn cũng đáng tin một lần.
Lúc Tiêu Vũ muốn ra khỏi thành là sáng sớm, bây giờ đã gần trưa rồi.
Ngụy Ngọc Lâm căn dặn Thiết Sơn đến mời Tiêu Vũ: “Công tử nhà ta mời người qua cùng nhau dùng bữa.”
Tiêu Vũ không từ chối, đi thẳng tới thư phòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Vốn dĩ ăn cơm là phải ăn ở phòng ăn, nhưng thân phận của Tiêu Vũ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, vì vậy bây giờ cũng chỉ có thể dùng bữa trong thư phòng.
Trên bàn đã bày một vài món ăn.
Ngụy Ngọc Lâm ngồi ở một bên, thấy Tiêu Vũ tiến vào thì đứng dậy chào đón: “Mời.”
Tiêu Vũ nói: “Đa tạ.”
Hai người ngồi ăn cơm với nhau.
Ngụy Ngọc Lâm mở miệng hỏi: “Sao vậy? Sao mấy tên trai lơ của ngươi không đi theo ngươi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận