Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 89: Tiểu Lang Quân

.



Chương 89: Tiểu Lang Quân
“Nếu ngươi nói mình là người khác, chưa chắc ta đã tin ngươi, nhưng ngươi nói mình là Tiêu Vũ, ta tin.” Lâu chủ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ có thể cảm giác được giọng điệu của người này không còn lạnh như băng giống như lúc trước, dường như hắn thật sự đã công nhận thân phận của nàng.
Tiêu Vũ nghe xong lời này lập tức dùng ánh mắt đề phòng nhìn về phía bình phong. Lúc này bóng người kia đã bắt đầu đưa tay uống trà, cử chỉ vô cùng tao nhã.
Tiêu Vũ hoàn toàn không ngờ rằng mình hành động bí mật của mình vậy mà cũng nằm trong khống chế của Ám Ảnh lâu. Rốt cuộc Ám Ảnh lâu là tổ chức thế nào? Bọn họ giúp đỡ hoàng tộc Tiêu thị như vậy là có mục đích gì?
“Công chúa không cần hoài nghi điều gì, ngươi chỉ cần biết bọn ta không có ác ý với hoàng tộc Tiêu thị.” Lâu chủ Ám Ảnh lâu khẽ cười nói.
Lúc này Tiêu Vũ rất muốn đi kiểm chứng, nhưng nàng cũng biết vào lúc này lòng hiếu kỳ là một thứ có chút xa xỉ. Nếu nàng đã biết được tin tức mình muốn thì không cần phải lãng phí quá nhiều công sức ở Ám Ảnh lâu này nữa.
Vì vậy Tiêu Vũ chắp tay nói: “Đa tạ.”
“Không cần cảm ơn, lấy tiền của người trừ họa cho người mà thôi.” Lâu chủ Ám Ảnh lâu kia tiếp tục nói.
Tiêu Vũ không ở lại thêm, quay người lập tức đi ra ngoài. Ai ngờ vừa mới xuống lầu thì nàng đã bị hai thiếu niên lang quấn lấy.
“Vị công tử này, nghe nói vừa rồi ngươi muốn tìm tiểu lang quân... Ngươi thấy hai huynh đệ bọn ta thế nào?”
Tiêu Vũ bị mùi son phấn trên người hai người này sặc tới nhảy mũi. Nàng vội vàng đẩy hai người ra: “Không cần đâu.”
Vừa nhìn đã biết hai người này là tiểu quan của Nam Phong lâu ở đối diện. Nhưng hai tiểu quan này không định tha cho Tiêu Vũ mà tiếp tục bám lấy nàng, thậm chí còn muốn kéo Tiêu Vũ vào Nam Phong lâu phía đối diện.
Lúc này một nam tử dáng người tuấn tú đứng ở tầng cao nhất của Ám Hương lâu nhìn thấy rõ cảnh tượng xảy ra bên dưới.
Hắn nhìn tú bà bên cạnh nói: “Tay của Nam Phong lâu này vươn đủ dài.”
Tú bà vội vàng giải thích: “Việc làm ăn của hai lâu chúng ta không xung đột, bình thường gặp phải khách nhân đi nhầm cũng sẽ đẩy về cho nhau.”
“Vừa rồi lúc vị kia tiến vào nói là mình muốn tìm lang quân, có lẽ bị người của Nam Phong lâu ở đây nghe thấy.” Tú bà tiếp tục nói.
Không biết vì sao nàng ta cứ cảm thấy lúc này vẻ mặt công tử nhà mình không vui, quanh người tỏa ra hơi lạnh.
“Đuổi người đi đi.” Giọng lâu chủ Ám Ảnh lâu lạnh lùng nói.
Tú bà vội vàng đáp: “Vâng.”
Tú bà vội vã xuống dưới, kéo cổ họng hét lên: “Ta nói này người Nam Phong lâu các ngươi có còn biết xấu hổ hay không! Vị công tử này chính là khách nhân của lâu bọn ta!”
Trong quá trình Tú bà xuống lầu, giọng nói này đã trấn áp hai tiểu quan vừa rồi. Tiêu Vũ chỉ xem như tú bà vừa mới lấy tiền của mình nên giờ mới tặng một chút dịch vụ dọn đường. Vì vậy nàng thừa dịp này vội vã rời khỏi Ám Ảnh lâu.
Sau khi ra ngoài, Tiêu Vũ không nhịn được hắt hơi một cái.
“Hắt xì!”
Tiêu Vũ không nhịn được vỗ quần áo của mình. Ai có thể nói cho nàng biết, vì sao tiểu quan mà cũng phải dùng son phấn! Quả thật còn dùng dày mà thơm hơn so với những cô nương kia nữa.
Tiêu Vũ đứng ở một nơi bí mật gần đó, cẩn thận quan sát khách nhân vào Ám Hương lâu như dệt cửi, thầm nghĩ trong lòng, bí mật này sau này lại thăm dò vậy, sau đó rời khỏi.
Tú bà kia quay về trên lầu. Nàng ta ngồi xuống đất bắt đầu đếm tiền. Vàng va vào nhau phát ra một loại âm thanh cực kỳ dễ nghe.
Tú bà vui mừng ra mặt: “Nói chứ, vị Trưởng Công chúa Tiêu thị này ra tay hào phóng thật.”
“Công tử, số tiền này ghi vào trong sổ sách chung hay là...” Tú bà hỏi.
Nếu là bình thường, lúc nàng ta hỏi như vậy thì nhất định công tử sẽ giao số tiền này cho nàng ta xử lý.
Đúng là nàng ta yêu tiền, nhưng nàng ta cũng tương đương với phòng thu chi của công tử, tiền bạc trong nhà đều do nàng ta trông coi, cũng chưa từng làm loạn sổ sách và kiếm tiền riêng từ trong đó, vì vậy công tử cực kỳ tin tưởng nàng ta.
Công tử anh tuấn kia không thèm nhìn số vàng đó đã mở miệng nói: “Vào tư khố của ta.”
Tú bà có chút bất ngờ.
Chỉ thấy công tử anh tuấn nói: “Ta cũng nên tích trữ một ít của hồi môn cho nương tử tương lai của ta rồi.”
Tú bà nghe thấy lời này thì hoảng sợ tới mức muốn trợn lòi cả tròng mắt ra ngoài. Công tử thế này là cây vạn tuế sắp nở hoa rồi sao? Thế này là vừa ý tiểu nương tử nhà ai rồi hả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận