Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 410: Dạy Dỗ

.



Chương 410: Dạy Dỗ
Vừa mới đến bên ngoài tiểu viện nơi Tiêu Thần An cư trú, Tiêu Vũ đã bị Tiêu Tiên Nhi chặn lại.
Trần Trắc phi mới chết được vài ngày, Tiêu Tiên Nhi nhìn gầy đi không ít, lúc này đang trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, không vui nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tiêu Vũ nói: “Ta tới gặp hoàng thúc.”
“Người bây giờ chính là Công chúa điện hạ tôn quý, Nam An Vương phủ chúng ta đã không còn, cùng lắm chỉ là đang ăn nhờ ở đậu, không xứng mới tiếng gọi hoàng thúc này.” Tiêu Tiên Nhi quái gở nói.
Thước Nhi rất là không vui: “Con người ngươi sao lại nói chuyện như vậy!”
Tiêu Tiên Nhi cười lạnh một tiếng: “Ta nói chuyện với chủ tử của ngươi, từ khi nào lại đến lượt một hạ nhân như ngươi xen vào?”
Tiêu Vũ nhìn Tiêu Tiên Nhi, híp mắt nói: “Tiêu Tiên Nhi, hôm nay ta tới thăm Nam An Vương, cho dù hắn ta không muốn gặp ta, cũng phải để hắn ta nói mới tính.”
Lúc này bên trong có tiếng cửa mở.
Nam An Vương từ bên trong đi ra, Nam An Vương thoạt nhìn gầy yếu hơn so với trước kia rất nhiều, nhìn rất không có tinh thần.
“Công chúa thứ tội, ta gần đây thân thể không tốt lắm, vừa rồi ngủ như chết, trong lúc nhất thời không nghe được tiếng của Công chúa.”
Tiêu Vũ ra hiệu Thước Nhi đặt đồ xuống.
Tiếp theo Tiêu Vũ nói: “Ta cũng nghe nói hoàng thúc sinh bệnh, cho nên muốn đến thăm một chút.”
Tiêu Tiên Nhi không vui nói: “Giả bộ thố tử hồ bi (*)!
(*) Là thành ngữ, nghĩa đen là “Thỏ chết Cáo đau lòng”, nghĩa bóng là cảm thấy bất hạnh đau xót về cái chết của bạn đồng hành.
Tiêu Vũ nhíu nhíu mày.
Lời này nói, giống như tất cả hậu quả đều do nàng gây ra vậy!
Nếu Trần Trắc phi sống tốt, người trong căn cứ này, ai sẽ bất kính với nàng ta?
Còn về cái chết của Trần Trắc phi.
Nếu lúc ấy Tiêu Thần An chịu cầu xin than cho Trần Trắc phi.
Nàng nghĩ chắc nàng sẽ đưa cả nhà Nam An Vương đến Nguyệt Tuyền trấn nhưng có lẽ sẽ không xử tử Trần Trắc phi.
Là Tiêu Thần An không thèm cầu xin gì cứ thế trực tiếp ra tay.
Nhưng mà nói thế nào đi nữa, Tiêu Thần An trong camera giám sát đều rất trung thành.
Tiêu Vũ cũng không đành lòng tiếp tục kích thích Tiêu Thần An.
Vì vậy nàng nói: “Hoàng thúc nếu có cần gì thì cứ nói với ta, nếu có thể đáp ứng ta nhất định sẽ làm hết sức.”
Tiêu Thần An nhẹ gật đầu: “Đứa bé Tiên Nhi này từ nhỏ đã bị chiều hư, vừa rồi nếu như đã nói gì mạo phạm, người làm phụ thân là ta thay mặt nó xin lỗi.”
Tiêu Thần An rất hèn mọn, Tiêu Vũ nhất thời cũng không tiện tiếp tục so đo chuyện này.
Nàng chỉ nhịn không được cảm khái một câu trong lòng, Tiêu Tiên Nhi thật đúng là có một người phụ thân tốt!
Chỉ là đáng tiếc, Tiêu Tiên Nhi tựa hồ không hiểu ý tốt của Tiêu Thần An, lập tức không khách khí nói: “Phụ vương! Tại sao ngài lại phải xin lỗi hung thủ đã hại chết mẫu phi của ta chứ!”
“Bốp” một tiếng vang lên… Giòn vang
Lại là Tiêu Thần An giơ tay lên cho Tiêu Tiên Nhi một cái tát.
Tiêu Tiên Nhi không thể tin được nhìn Tiêu Thần An: “Phụ vương, ngài đánh ta?”
“Ngài… Tại sao ngài dám đánh ta! Nếu mẫu phi của ta ở đây, nhất định sẽ không cho phép các ngài đối xử với ta như thế này!” Tiêu Tiên Nhi nói, đôi mắt đỏ hoe chạy vụt đi.
Tiêu Tiên Nhi đi rồi.
Tiêu Thần An bất đắc dĩ nói: “Công chúa điện hạ, ta sẽ dạy dỗ lại Tiên Nhi thật tốt, tuyệt đối không để cho nó gây thêm phiền toái cho mọi người!”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Hoàng thúc nghĩ như vậy thì đương nhiên không có gì tốt hơn nữa, các ngươi ở trong căn cứ này, chỉ cần không gây chuyện thị phi, thì cả đời này không phải lo chuyện cơm áo.”
“Sau này phục quốc ngươi vẫn có thể tiếp tục làm vương gia trên đất phong, sống yên bình qua ngày. Tiền đồ của Tiêu Tiên Nhi đương nhiên cũng sẽ rộng mở.”
Tiêu Vũ nói đến đây, hơi dừng lại một chút: “Nếu nàng ta vẫn không nghĩ thông được...”
Tiêu Vũ không nói tiếp.
Có một số lời không cần phải nói quá rõ ràng, người thông minh một chút sẽ hiểu.
Tiêu Thần An lập tức nói: “Yên tâm đi ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt! Trước kia do do ta quá bận rộn với công vụ, nên có phần sơ suất trong việc dạy dỗ nó, để nó đi theo mẫu phi học được toàn những thói hư tật xấu. Còn giờ ta cũng đã thành một kẻ rảnh rỗi rồi.”
“Vừa hay có đủ thời gian để dạy dỗ nó thật tốt.” Tiêu Thần An ra vẻ thoải mái.
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi viện tử của Tiêu Thần An.
Thuộc hạ của Tiêu Thần An lập tức đi đến nói với Tiêu Thần An: “Vương gia, Công chúa càng ngày càng không coi ngài ra gì rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận