Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 475: Bị Ta Nói Trúng Tâm Sự Rồi Hả

.



Chương 475: Bị Ta Nói Trúng Tâm Sự Rồi Hả
Tiêu Vũ hoàn hồn nói: “Thẩm Thống lĩnh, ngươi dùng sức quá rồi, có thể thả ta ra không?”
Thẩm Hàn Thu nhẹ nhàng thả Tiêu Vũ ra, mở miệng hỏi: “Vừa rồi ngươi định làm gì?”
Tiêu Vũ nhếch môi: “Tóm lại không phải muốn đẩy ngươi xuống.”
Thật ra nàng không hề sợ.
Có gì phải sợ chứ? Chuyện nhảy vực cũng chưa phải nàng chưa từng làm, bây giờ không gian vẫn còn, chỉ cần suy nghĩ một cái là an toàn.
Thẩm Hàn Thu cũng biết, vì vậy hắn ta nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi muốn kéo ta trở lại sao?”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc kia của ngươi, ta thật sự sợ ngươi ngã xuống.”
“Này, có phải ngươi hối hận chuyện mình làm với Tiêu Vũ tiền nhiệm rồi không?” Tiêu Vũ hỏi.
“Tiêu Vũ tiền nhiệm?” Thẩm Hàn Thu hơi nghi hoặc về lời nói của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vội vàng giải thích: “Ý của ta là, Công chúa tiền nhiệm Tiêu Vũ, chẳng phải bây giờ Công chúa đã đổi người rồi ư!”
Tiêu Vũ nói dối nhiều, những lúc lỡ miệng thế này cũng thường xuyên xảy ra. Nhưng nàng luôn có thể sửa chữa không chê vào đâu được. Thí dụ như hiện tại, Thẩm Hàn Thu không hề hoài nghi lời nói của Tiêu Vũ.
Thẩm Hàn Thu quan sát Tiêu Vũ, hỏi: “Rốt cuộc Tiêu cô nương có hứng thú với Thẩm mỗ, hay là có hứng thú với Công chúa tiền triều?”
“Ngươi cũng biết hoài niệm Công chúa tiền triều là phải rơi đầu đấy!” Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói.
Tiêu Vũ quyết định to gan một chút, lập tức nói: “Thẩm Thống lĩnh ngoài miệng không nói, nhưng không phải trong lòng cũng hoài niệm sao?”
“Láo xược!” Thẩm Hàn Thu lạnh giọng nói.
Tiêu Vũ hoàn toàn không sợ Thẩm Hàn Thu, lập tức nói: “Thẩm Thống lĩnh thẹn quá hóa giận sao? Bị ta nói trúng tâm sự rồi hả?”
“Có điều Thẩm Thống lĩnh yên tâm đi, ta sẽ không nói với người khác.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ khéo hiểu lòng người khiến Thẩm Hàn Thu ít nhiều gì cũng thả lỏng cảnh giác. Đặc biệt là vừa rồi Tiêu Vũ không để ý tới tính mạng của mình đi cứu hắn ta, cũng khiến cho trong lòng Thẩm Hàn Thu mềm mại một chút.
Thẩm Hàn Thu quay người trở về.
“Đuổi theo.” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
Tiêu Vũ hỏi: “Thẩm đại nhân muốn đưa ta về xử lý sao? Cũng vì ta hoài niệm Công chúa tiền triều hả?”
Thẩm Hàn Thu dừng bước nhìn Tiêu Vũ một cái, tiếp tục nói: “Nơi này gió lớn, đổi chỗ khác nói chuyện.”
“Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương đến ngươi.” Thẩm Hàn Thu đội gió lạnh cương trực nói.
Trên thực tế cho dù Thẩm Hàn Thu muốn làm tổn thương đến Tiêu Vũ, có đánh nhau thật thì Tiêu Vũ cũng không sợ gì. Cùng lắm thì vò mẻ chẳng sợ nứt thôi!
Nàng vẫn luôn kiêng kị Thẩm Hàn Thu, đơn giản là vì lo lắng chuyện của mình ở Ninh Nam sẽ bại lộ. Nhưng đến lúc không thể nào làm gì khác được thì nàng cũng không sợ những thứ này.
Tiêu Vũ theo Thẩm Hàn Thu về tới dịch quán, tìm một gian nhã xá.
Thẩm Hàn Thu nhìn thoáng qua Tiêu Vũ, hỏi: “Ta rất tò mò, huynh muội các ngươi tại sao phải canh giữ ở rãnh trời này mà không muốn cùng ta đi Thịnh Kinh, là bởi vì các ngươi là người của Tiêu thị sao?”
Tiêu Vũ nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Thoạt nhìn Thẩm Hàn Thu vẫn chưa nghi ngờ mình chính là Tiêu Vũ, chỉ là có một suy nghĩ khác thôi.
Tiêu Vũ nhìn Thẩm Hàn Thu, không nói gì. Nàng muốn nghe xem Thẩm Hàn Thu còn muốn nói gì.
Thẩm Hàn Thu nói tiếp: “Thuyền nát vẫn còn có mấy cái đinh, đại hạ* hoàng tộc Tiêu thị đã sụp đổ, nhưng cũng sẽ có trung thần lương tướng thuộc về bọn họ chứ?”
(*Ý chỉ cơ ngơi to lớn.)
Tiêu Vũ đánh giá Thẩm Hàn Thu: “Cho nên, mục đích ngươi nói những thứ này là gì? Muốn bắt ta về gặp Vũ Văn gia à?”
Thẩm Hàn Thu lắc đầu: “Ta muốn hỏi ngươi, những lời vừa rồi ngươi nói với ta có chứng cứ không?”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Chứng cứ? Chứng cứ phải do Thẩm đại nhân tự mình đi tìm chứ! Thẩm đại nhân ở Thịnh Kinh cũng không phải là nhân vật bình thường, muốn điều tra một ít chuyện bí ẩn hẳn là không khó, nhưng đến bây giờ Thẩm đại nhân chưa từng điều tra đã đổ tất cả sai lầm lên người Công chúa.”
“Nếu Công chúa nếu biết, nhất định sẽ rất thất vọng về ngươi.” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Lúc này Tiêu Vũ đã bắt đầu đảo khách thành chủ.
Thẩm Hàn Thu ngơ ngác một chút, tiếp tục nói: “Ta sẽ đích thân điều tra.”
“Sau khi tra ra chân tướng thì sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Thẩm Hàn Thu không trả lời Tiêu Vũ, nhưng trong lòng lại nghĩ, hắn ta sẽ tự mình tạ tội với Tiêu Vũ.
“Như vậy, Thẩm đại nhân cũng không cần ở đây tốn hết tâm tư tìm kiếm xương cốt của Tiêu Vũ nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận