Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 885: Náo Kịch*

.



Chương 885: Náo Kịch*
* Náo kịch hình thức hài kịch dựa trên những tình huống cực kì hài hước, chỉ nhằm để gây cười, tiếng cười thô thiển nhiều khi dung tục.
Nhưng… càng như vậy, càng đáng sợ,
Trước kia điện hạ cũng đối với phản đồ như vậy. Bên ngoài thì cười híp mắt, nhưng xoay người thì phái người đâm cho kẻ đó một nhát.
Tuy rằng… hắn ta không phải phản đồ, điện hạ sẽ không lấy đầu của mình, nhưng, Thiết Sơn cũng có dự cảm rằng kết cục của mình có lẽ không quá tốt.
Nghĩ như vậy, Thiết Sơn khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt: “Điện hạ, ta biết, là bản thân ta ngu ngốc làm sai chuyện. Nhưng ta đưa bọn họ đến thực sự là vì điện hạ ngài!”
“Ngươi còn dám nói?” Gân xanh trên trán Ngụy Ngọc Lâm nổi lên.
Thiết Sơn tiếp tục nói: “Ta nghĩ, bên cạnh Phong Hải chủ không có ai nên cứ bám theo Công chúa, vậy ta mới muốn tìm cho hắn ta vài thị thiếp, ai ngờ còn chưa kịp ra tay, đã bị người ta tóm được.”
Ý tưởng rất hay, nhưng khi thực hiện thì không thành công.
Thiết Sơn bày tỏ bản thân cũng không muốn như vậy!
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Thiết Sơn, lạnh giọng nói: “Hai người này ngươi muốn xử lý ra sao thì làm, tóm lại không được để bọn họ bên cạnh ta, càng không được để bọn họ tiếp cận Công chúa.”
“Nếu không ta ném ngươi cho chó ăn.” Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói.
Thiết Sơn nghe thấy câu này thì yên tâm hơn, nhìn có vẻ… bản thân thực sự giữ được mạng này.
Hắn ta lập tức bày tỏ: “Điện hạ người cứ yên tâm đi!”
“Cái đó, điện hạ, bây giờ người đi đâu vậy?” Thiết Sơn thấy Ngụy Ngọc Lâm muốn rời đi, nhịn không được hỏi một câu.
Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng đáp: “Đến bờ biển.”
Lòng Thiết Sơn xoắn lại: “Điện hạ, có khổ sở có khó khăn đến đâu chúng ta đều có thể vượt qua, ngài đừng nghĩ quẩn chứ.”
Bây giờ Ngụy Ngọc Lâm không muốn nhìn thấy Thiết Sơn một chút nào.
Hắn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đừng đi theo!”
Sau đó, Ngụy Ngọc Lâm rời đi.
Sau khi Tiêu Vũ quay về, nàng có chút mất ngủ, lúc này nàng lấy một con hổ nhỏ trong không gian ra, ôm nó trong lòng chải lông.
Vật nhỏ đáng yêu lông xù này như có năng lượng chữa lành tâm hồn con người.
Thật ra kiếp trước Tiêu Vũ thích chó mèo. Nhưng bây giờ Tiêu Vũ có hổ Đông Bắc và báo săn thì không còn hứng thú lắm với chó mèo.
Thử hỏi sau khi có một con mèo lớn ngoan ngoãn, ai còn thích mèo nhỏ ríu rít kia nữa!
Hổ Đông Bắc là họ mèo cỡ lớn màu vàng sọc.
Khi Tiêu Vũ đang ngồi sờ hổ Đông Bắc thì Phong Hải chủ chân chó ghé lại gần.
“A Vũ, ngươi đang làm gì thế? Mèo con sao?” Khi Phong Hải chủ nói chuyện, hắn ta đưa tay muốn sờ.
Hổ Đông Bắc trong lòng Tiêu Vũ bỗng ngẩng đầu lên, giơ móng vuốt ra.
Nói là hổ Đông Bắc con nhưng còn to hơn mèo bình thường rất nhiều, hơn nữa răng cũng mọc từ lâu rồi, đều rất sắc nhọn.
Há miệng giơ vuốt như vậy thực sự khiến Phong Hải chủ sợ hết hồn.
Nhưng… điều khiến Phong Hải chủ càng kinh ngạc hơn là, Phong Hải chủ đã hoàn hồn lại.
“Đây… đây không phải hổ Đông Bắc mà quốc gia trọng điểm bảo vệ sao?” Phong Hải chủ kinh sợ nói.
Thấy Phong Hải chủ giật mình kinh hãi, Tiêu Vũ liếc hắn ta một cái: “Không có kiến thức.”
“Ngươi coi hổ là mèo à!” Phong Hải chủ không dám tin, nói.
Tiêu Vũ đáp: “Đúng vậy.”
“Không phạm pháp! Đây là Đại Ninh, đánh hổ quan phủ còn tặng thưởng cơ!” Tiêu Vũ nhấn mạnh.
Nhưng… sau khi Tiêu Vũ nói xong câu này rồi lại tự nói tự nghe: “Nói thì nói như vậy, nhưng ta phải ra một văn kiện để mọi người biết, săn bắn khai hoang đáng cổ vũ, nhưng sợi chỉ đỏ của rừng xanh không được động vào!”
Nay Đại Ninh có rất nhiều rừng rậm vào thảo nguyên, có tỉ lệ che phủ rừng lớn, các loại động vật hoang dã cũng rất nhiều.
Nhưng… nếu như vẫn luôn săn bắn khai hoang không có kế hoạch, sớm muộn cũng có một ngày đất sẽ bị xói mòn, ảnh hưởng đến môi trường sinh thái.
Tóm lại, Tiêu Vũ còn cảm thấy tuyệt đối không thể hy sinh lợi ích của đời sau, khai hoang một cách mù quáng!
Bảo vệ môi trường luôn là chuyện ích nước lợi dân.
Đặc biệt là thời đại này, Đại Ninh không bị cường quốc xâm phạm, nên hoàn toàn có thể một tay nắm cơ hội phát triển, một tay nắm lấy môi trường!
Bọn họ có đủ thời gian! Để phát triển Đại Ninh thành cường quốc số một thế giới! Để bách tính an cư lạc nghiệp!
Phong Hải chủ thấy Tiêu Vũ nói như vậy, thì nói: “Ngươi có thể nói cho ta một chút không, trước kia ngươi làm nghề gì vậy? Nhìn vẻ lo nước lo dân của ngươi, không giống với người bình thường.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận