Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 168: Một Mình Tới Ninh Nam

.



Chương 168: Một Mình Tới Ninh Nam
Nếu là ở nước lớn xây dựng cơ sở hạ tầng, chỉ mấy ngày là có thể xây xong cầu lớn, tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng việc này vẫn hơi làm khó Tiêu Vũ.
Có điều không dựng cầu lớn được, nhưng nghĩ một biện pháp giúp mọi người thuận lợi đi qua, Tiêu Vũ vẫn có thể làm được.
Chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần lắp đặt dây cáp là được, đến lúc đó dùng cáp treo chở mọi người qua.
Tiêu Vũ nghĩ thông suốt cũng không vội vàng làm chuyện này.
Còn phải vài ngày nữa thì người của nàng mới tới đây, hơn nữa lắp đặt cáp treo xong còn phải phái người canh chừng, nếu không thì chẳng phải ai cũng có thể tới đây sao?
Lúc này Tiêu Vũ đã bước lên hoang mạc.
Ninh Nam là nơi hoang dã, nhưng Ninh Nam cũng có Thủ quan. Có điều... người được gọi là Thủ quan này chỉ là cái xác rỗng, cũng là tội thần bị lưu đày, cả đời không thể quay về Thịnh Kinh.
Tiêu Vũ tới đây để phục quốc, nếu như Thủ quan này nghe lời nàng, vậy tất nhiên tiền đồ vô lượng.
Nếu Thủ quan này không nghe lời nàng... vậy thì đừng trách nàng không khách sáo.
Xuống núi, Tiêu Vũ lập tức thấy đất đai gần như không mọc nổi một cọng lông, kết thành từng khối khô cằn.
Tiêu Vũ bước đi bên trên, cảm thấy thời tiết cũng không tính là nóng bức. Việc này không giống với suy nghĩ của nàng cho lắm, bởi vì trong ấn tượng của Tiêu Vũ thì nơi này rất nóng bức. Có lẽ là do chịu sự ảnh hưởng của không khí lạnh gần đây nên Ninh Nam cũng không còn nóng nữa.
“Mau nhìn kìa! Một phạm nhân lưu đày nữa lại tới nữa sao?” Có người kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Tiêu Vũ nghe thấy động tĩnh thì đưa mắt nhìn, cũng không nhìn thấy người.
“Ngươi xem nàng ta ăn mặc thành như vậy, thoạt nhìn cũng không giống phạm nhân lưu đày mà cứ như một Công chúa kiêu ngạo!” Một người khác tiếp tục nói.
“Thôi đừng khoác lác nữa, sao Công chúa có thể đến nơi như thế này chứ?”
Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau. Tiêu Vũ đưa mắt nhìn xuống, bấy giờ mới nhìn thấy ở chỗ một sườn dốc nhỏ bị đắp đầy bùn nhão chặn lại vậy mà có một chỗ ẩn thân nhỏ.
Tiêu Vũ còn đang lo không tìm được người, vì vậy nàng lập tức sải bước đi qua.
“Ra đây.” Giọng nói của Tiêu Vũ lành lạnh.
Người ở bên trong thò đầu ra, một người lại một người ra ngoài, cái đầu của hai người này rất thấp.
Tiêu Vũ hỏi: “Thủ quan ở đâu, còn những phạm nhân lưu đày khác thì sao?”
Mấy năm qua số lượng người lưu đày qua bên này cũng không ít, cho dù là mười người sống một thì chung quy là cũng có người sống sót.
Hai người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó mở miệng đồng thanh hỏi: “Ngươi là ai? Dựa vào đâu bọn ta phải nói cho ngươi biết?”
Tiêu Vũ lấy hai thỏi bạc ném ra: “Thế này đã đủ rồi chứ? Đầu tiên nói thử xem các ngươi tên gì, sau đó giới thiệu sơ lược cho ta về tình hình Ninh Nam.”
Nơi có người thì cần tiền, có tiền thì dễ giải quyết.
Tiêu Vũ cũng biết đạo lý của cải không để lộ ra ngoài, nhưng bây giờ nàng vốn dĩ không muốn kiêng dè việc nhỏ như vậy. Bởi vì tương lai chẳng những nàng phải để lộ của cải mà còn phải xây dựng sự nghiệp lẫy lừng một cách oanh liệt, để lộ một chút của cải thì đáng là gì?
“Bọn ta tên Tôn Đại và Tôn Nhị, là hai huynh đệ... Bọn ta còn có một huynh đệ là Lão Tam, bây giờ haiz...” Người trông có vẻ lớn tuổi hơn thở dài một tiếng, hình như đã nói tới chỗ đau lòng.
“Cô nương, chi bằng ngươi đi vào rồi nói, bên ngoài này nắng độc, hơn nữa có thể lát nữa còn gặp phải lưu phỉ. Dung mạo của ngươi xinh đẹp như vậy, dễ rước phải rắc rối.” Tôn Nhị kia nhắc nhở.
(Lưu phỉ: Cướp có xuất thân từ phạm nhân lưu đày)
Tiêu Vũ thoải mái đồng ý: “Được!”
Chuyện này nếu diễn ra với người bình thường, có lẽ chính là biết rõ trên núi có hổ còn lên núi, nhưng diễn ra với Tiêu Vũ thì...
Nếu như hai huynh đệ này có ý đồ gì xấu, vậy kịch bản sẽ biến thành mời thần dễ tiễn thần khó. Tiêu Vũ là người tài nghệ cao siêu nhưng gan cũng to thuần túy. Muốn nói nguy hiểm, có thể có gì còn nguy hiểm hơn Tiêu Bái Bì hay sao?
Tiêu Vũ khom lưng đi vào, lúc này nàng mới phát hiện mặc dù cửa vào nhỏ nhưng bên trong là một thế giới khác.
Cái hang động bị đào ra này vậy mà thông gió không tệ, hơn nữa ánh sáng bên ngoài còn có thể chiếu xuống từ từng cái cửa sổ lớn chừng nắm đấm trên mái nhà, khiến trong hang động không tính là tối lắm.
“Cô nương, ngươi tới Ninh Nam làm gì?” Tôn Đại hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận