Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 270: Dũng Cảm Một Thân Một Mình

.



Chương 270: Dũng Cảm Một Thân Một Mình
Tô Lệ Nương lại ăn một quả vải, cảm thán: “Ta có thể coi những lời này thành lời khen ta được không? Quả vải này ngon thật đấy! Trước đây vải ăn trong cung sợ là không còn tươi mới, còn không bằng một nửa mấy quả này!”
Lý Uyển ở bên cạnh nhìn hai vị nương nương hòa hợp với nhau, khóe môi cũng hơi cong lên, cười mỉm.
Thân là Thái tử phi, nàng ấy thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc với các vị nương nương trong cung.
Nhưng điều khiến nàng ấy hoàn toàn không ngờ là hàng ngày các nương nương lại sống hòa hợp với nhau như thế này.
Từ sau khi mang thai, Lý Uyển nóng trong người, cho tới tận bây giờ khẩu vị ăn uống cũng không được tốt cho lắm, bây giờ ăn quả vải do Tiêu Vũ ướp lạnh ở nước suối linh tuyền, nàng ấy cảm thấy cả người đều thoải mái, mát mẻ.
Tiêu Vũ thấy Lý Uyển ăn ngon lành, vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: “Vải tuy ngon nhưng tẩu tẩu vẫn nên ăn ít thôi, có thai không thích hợp ăn nhiều đồ ngọt.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ cảm thấy kế hoạch tiến cử nhân tài của mình nên được tiếp tục tiến hành.
Không nói đến thái y, lang trung bình thường dù sao cũng phải có chứ? Lý Uyển còn đang mang thai mà, lang trung và bà đỡ đẻ đều cần chuẩn bị trước.
Nếu không chờ tới lúc khẩn cấp, cho dù nàng hiểu chút kiến thức cấp cứu cũng vẫn có hạn, không thể ra tay được.
Hơn nữa, nàng cũng không thể giám sát thường xuyên được.
Ngoài Lý Uyển ra, ở đây còn có nhiều người thế cơ mà, có người bị đau nhức đầu cũng cần phải có lang trung.
Lần này đi ra ngoài kiếm vật tư, lần sau đi ra ngoài kiếm người.
Thợ mộc cũng không đủ, người thợ mộc bị lưu đày cùng Tiêu Vũ trước đây đã sớm bị Tiêu Vũ lừa thành người nhà mình, hiện giờ đã bắt đầu tham gia vào công việc sản xuất.
Nhưng vẫn nên tìm nhiều hơn nữa.
Ngoài ra, còn cần có thêm tiên sinh dạy học.
Mặc dù Dung Phi gánh vác chức trách này, nhưng nhiều người thế cơ mà, một người không thể gánh vác hết được.
Tiên sinh dạy học, đầu bếp nấu cơm.
Hơn nữa, căn cứ này đâu thể chỉ có nam tử được? Còn phải có cả nữ tử nữa!
Nàng muốn xây dựng một thiên đường thịnh vượng chứ không phải một căn cứ huấn luyện quân sự lạnh lẽo.
Tiêu Vũ tìm được Tống Kim Ngọc và Sở Duyên, lấy đồ mà lần này mình mang về từ trong không gian ra.
Cây ăn quả và hạt giống thì giao cho người phụ trách trồng trọt ở căn cứ là Khang Lâm.
Về phần binh khí? Đương nhiên là phải phân phát cho các tướng sĩ.
Tiêu Vũ lấy hai chiếc rìu từ bên trong ra, tự tay giao cho Hắc Phong.
“Hắc Phong, cái này cho ngươi!” Tiêu Vũ cười nói.
Hắc Phong nhận lấy hai chiếc rìu kìa, trong lòng rất đắc ý. Nhìn đi, nhiều người thế này, binh khí của mọi người đều giống nhau, chỉ có mình hắn ta là rìu!
Hơn nữa Công chúa còn đích thân ban thưởng cho hắn ta.
Xem ra địa vị của hắn ta trong lòng Công chúa không hề nhẹ!
Như vậy thì Hắc Phong càng thêm kiên định quyết tâm phụng mệnh làm việc cho Công chúa.
Số lượng cây ăn quả mang về nhiều đến mức những người rảnh rỗi trong căn cứ do Khang Lâm dẫn dắt cũng đều trở nên bận rộn.
Sở Duyên tạm dừng huấn luyện binh sĩ của mình, gia nhập vào trong hoạt động trồng cây.
Có nước linh tuyền bổ sung, sau khi những cây ăn quả đó được gieo trồng, chúng chắc chắn có thể sống.
Cho nên Tiêu Vũ hoàn toàn không lo lắng vấn đề tỷ lệ sống sót.
Mặc dù trước đây mảnh ốc đảo này có nước và có cỏ nhưng vẫn quá ít cây cối.
Chờ trồng xong tất cả các cây ăn quả, chẳng bao lâu nữa sẽ đầy cây xanh che bóng mát.
Hơn nữa, Tiêu Vũ phát hiện, ốc đảo này lớn hơn một chút so với lúc nàng rời đi.
Chỉ cần là nơi nước suối chảy đến đều sẽ từ từ phát triển thành ốc đảo.
Có điều nước suối này cũng không chảy theo hướng lạch trời mà là chạy về phía hoang mạc.
Tiêu Vũ rất hài lòng.
Cứ như vậy, từ nơi đây đến Thương Ngô cách cả một rạch trời và một vùng đất hoang vu, ốc đảo này của nàng sẽ không dễ bị người ta tra xét được.
Hiện tại Tiêu Vũ đã bắt đầu ảo tưởng mình phát triển Ninh Nam thành một thành thị lớn!
Bận rộn xong vụ trồng cây gây rừng, Tiêu Vũ bèn tính đến chuyện tiến cử nhân tài.
Đương nhiên… Tình huống trước mắt là cho dù có phải nhân tài hay không, chỉ cần là người bằng lòng nghe lời nàng, nàng có thể dẫn về.
Căn cứ này của nàng không thiếu gì chỉ thiếu mỗi người.
Lang trung và tiên sinh dạy học mà nàng nghĩ đến trước đó cũng cần, nhưng những việc linh tinh khác cũng cần phải có người nữa mà đúng không?
Có điều chưa đợi Tiêu Vũ xuất phát, nàng đã nhận được một tin tức khá sốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận