Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 247: Chuyện Đã Muốn Làm Thì Không Màng Sống Chết

.



Chương 247: Chuyện Đã Muốn Làm Thì Không Màng Sống Chết
Trên con đường lưu đày kia, hắn ta đã từng gặp gió lốc*, nó có thể cuốn người vào luôn, đi qua nơi nào là nơi đó cây chuyển núi dời.
*Gió lốc tiếng Hán Việt là toàn phong
Lúc này Hắc Phong đã hắng giọng hát theo nhịp điệu vừa rồi của Tiêu Vũ: “Nói đi là phải đi! Hùng hổ xông pha Cửu Châu!
“Đi! Diệt trừ Kim Sơn trại!” Tiểu Lâm Tử phụ họa.
Những người Hắc Phong trại khác cũng phụ họa theo.
“Diệt trừ Kim Sơn trại!”
“Diệt trừ Kim Sơn trại!”
Những âm thanh khác không lớn, nhưng mọi người cùng nhau hô diệt trừ Kim Sơn trại nên âm thanh cứ lớn lên, người qua đường lui tới vốn đã chú ý đến bọn họ, tất nhiên cũng nghe được động tĩnh.
Mọi người yên lặng nhìn một chút, sau đó nhỏ giọng nói thầm: “Những người này không phải là đồ ngốc từ đâu chạy tới chứ?”
Trình Vận Chi dẫn mấy người đi theo bọn họ, đương nhiên cũng nghe được. Tâm trạng Trình Vận Chi cũng vô cùng phức tạp.
Lúc trước hắn ta còn cảm thấy mấy người này không phải người tốt lành gì, bây giờ xem ra là hắn ta nông cạn rồi, với chỉ số thông minh của mấy người này thì không hề thích hợp làm sơn phỉ!
Bọn họ mà là sơn phỉ thì chắc chắn số mệnh sẽ bị bắt và bị lưu đày.
Người bình thường không dám nói gì, nhưng Trình Vận Chi lại ngăn cản bọn họ trước khi ra khỏi thành.
Hắc Phong trừng mắt, khó chịu nói: “Ngươi ngăn cản bọn ta làm gì? Vào thành đã cản bọn ta, giờ ra khỏi thành còn phải bị ngươi kiểm soát à?”
“Các ngươi đừng ra khỏi thành, Kim Sơn trại binh mạnh ngựa khỏe, không dễ chọc đâu.” Trình Vận Chi không nhịn được nói.
Tiêu Vũ nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên rồi tính toán, ngựa khỏe à… ngựa khỏe!
Trình Vận Chi thấy Tiêu Vũ rõ ràng đang thất thần, không biết nghĩ gì, lập tức nói: “Vị tiểu nương tử này, ta thấy ngươi mới là thủ lĩnh của những người này, hay là ngươi ngăn cản bọn họ lại đi?”
Tiêu Vũ nói: “Ngựa khỏe rất tốt.”
Trình Vận Chi nghe không hiểu ý của Tiêu Vũ, gộp mấy từ này lại với nhau, hắn ta hoàn toàn không biết Tiêu Vũ muốn nói cái gì. Người bình thường cũng không nghĩ tới tính toán của Tiêu Vũ.
“Tiểu nương tử?” Trình Vận Chi lại nói.
Tiêu Vũ hoàn hồn lại: “Ngươi nói cái gì?”
Trình Vận Chi: “...” Hắn ta đè nén cơn giận trong lòng, cố gắng khiến mình kiên nhẫn một chút.
“Ta nói là, tiểu nương tử, ngươi khuyên nhủ bọn họ đi, đừng ngu ngốc xông lên trước như vậy, đến lúc đó có thể sẽ nguy hiểm!”
“Ngươi chỉ cần ở lại trong thành, Thái thú sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn.” Trình Vận Chi bổ sung.
Tiêu Vũ nói: “Sống vì sự lo âu, chết vì cảnh an lạc, bọn ta cũng đâu thể trốn mãi được chứ? Ngươi cứ chờ đi, chờ bọn ta diệt trừ người của Kim Sơn trại!
“Đúng rồi, ngươi nhớ trở về nói cho Thái thú nhà ngươi một chút, chuẩn bị thêm nhiều tiền nữa, đến lúc đó ta còn muốn tới đổi tiền thưởng!”
Điên rồi điên rồi! Những người này đúng là người điên!
Bây giờ Trình Vận Chi không muốn nói chuyện với bọn họ một chút nào.
Tiêu Vũ thấy Trình Vận Chi không nói lời nào thì mang theo mọi người nghênh ngang rời đi.
“Nói đi là phải đi, hây hô!”
“Diệt trừ Kim Sơn trại! Hây hô!”
Giọng nói đứt quãng theo gió thổi tới, khiến Trình Vận Chi muốn làm lơ cũng không được. Tiêu Vũ mang theo một đám ngốc ra khỏi thành, sau đó sẽ gặp khốn khó ngay.
“Kim Sơn trại ở đâu?”
Lúc ra khỏi thành quá huênh hoang, sau khi ra khỏi thành mới nhớ tới chuyện sơ sót.
Quỷ Mặt Đen nói: “Ta biết đường.”
“Làm sao ngươi biết?” Tiêu Vũ liếc Quỷ Mặt Đen một cái.
Quỷ Mặt Đen bất đắc dĩ nói: “Trong lúc mấy người đang khoác lác, ta đã hỏi thăm người qua đường.”
Tiểu Lâm Tử bổ sung một câu: “Ta cũng nghe thấy.”
Tiêu Vũ: “...”
Không phải tâm nhãn Quỷ Mặt Đen nhiều, có thể là nàng hơi thiếu tâm nhãn rồi. Nhưng mà chuyện đã muốn làm thì không màng sống chết!
Sợ cái con khỉ!
Lúc này Kim Sơn trại đã biết chuyện đám người Tiêu Vũ làm. Trại chủ kim Sơn trại kia chính là Kim Sơn, lưng hùm vai gấu, cả người tàn ác, mở miệng ra là thấy một cái răng vàng.
“Thứ không biết trời cao đất rộng, lại dám động đến người Kim Sơn trại của ta!” Kim Sơn tức giận nói.
“Trại chủ, bọn tiểu nhân đã tập kết xong, chúng ta đến Dự quận đòi người!”
Nhị trại chủ Ngân Sơn có chút lo lắng: “Đại ca, Thái thú của Dự quận kia cũng không phải là quả hồng mềm, chúng ta đi như vậy, có thể giao người ra sao?”
“Bọn họ không giao người, chúng ta sẽ tiến công thành! Phát thiếp anh hùng cho sơn trại gần đây!” Kim Sơn hừ lạnh một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận