Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 259: Làm Sao Có Thể!

.



Chương 259: Làm Sao Có Thể!
Nói cho cùng, đám sơn phỉ này binh mạnh ngựa khỏe, còn rất giàu có, đi đánh rồi mượn đó chiếm lấy tài sản cũng không có gì không tốt.
Mọi người một đường mò tới khu vực của Cửu Động trại.
Chưa kịp hành động, đám người Tiêu Vũ đã bị bao vây. Người tới còn giơ cờ, trên đó viết Cửu Động trại.
“Nhìn thấy các gia gia Cửu Động trại, còn không mau để ngựa và tài vật lại, sau đó quỳ xuống dập đầu?” Một tên trong đó lạnh giọng nói.
Sắc mặt Hắc Phong sắc mặt xanh mét, mắng chửi ngay: “Ta còn là tổ tông của sơn phỉ đây, ngươi gặp ta sao không dập đầu?”
Người Cửu Động trại ăn cướp, bình thường không cần ra tay, chỉ cần nói danh tiếng ra, người qua đường đều sẽ tự giác làm theo lời bọn chúng nói.
Nhưng để Tiêu Vũ dập đầu?
Làm sao có thể!
Đừng nói nàng có phải Công chúa hay không, cho dù là người bình thường, nàng cũng không thể nào dập đầu.
Người Cửu Động trại thấy Hắc Phong kiêu ngạo như vậy, lập tức lạnh giọng nói: “Rượu mời không thích mà thích uống rượu phạt sao?”
Hắc Phong đưa tay về phía hông, rất có ý muốn lấy dao phay ra tay.
Người tới cũng chưa đến hai mươi mấy người, bọn họ cũng có mười người, hơn nữa đều là tinh nhuệ đi theo Công chúa… Dù có sự tồn tại yếu đuối như Tạ Vân Thịnh và Tiểu Lâm Tử, nhưng cũng có một giáo đầu cấm quân như Liễu Sơn, còn có Quỷ Mặt Đen lai lịch không rõ nhưng giá trị vũ lực tuyệt đối không thua Liễu
Nói tóm lại, nếu đánh nhau thật thì cũng chưa chắc sẽ sợ bọn chúng.
Không ngờ đúng lúc đó, Tiêu Vũ đưa mắt ra hiệu cho Hắc Phong, ngăn cản động tác của Hắc Phong lại.
Nàng mở miệng nói: “Các vị đại ca, mấy thuộc hạ này của ta không hiểu chuyện, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?”
Người Cửu Động trại nghe nói như thế, lập tức bật cười: “Ôi chà, ở đây còn có một tiểu nương tử.”
“Nhưng mà nếu là nữ nhân, vậy chúng ta cứ mang về núi đi, giữ lại sinh con cho các huynh đệ trong sơn trại chúng ta cũng không tệ!”
Nói xong những người đó bắt đầu xông lên. Đám người Hắc Phong muốn phản kháng lại bị Tiêu Vũ ngăn cản, chỉ chốc lát đã tản đi như chim rừng.
Trong bóng tối.
Tạ Vân Thịnh lo lắng: “Mọi người nói xem có vấn đề gì không, ta thật sự rất lo lắng cho Công chúa.”
Tiểu Lâm Tử cũng nói: “Ta cũng lo lắng.”
Hắc Phong tự tin mù quáng: “Không phải Công chúa bảo chúng ta chạy trước sao?”
Tạ Vân Thịnh nghe Hắc Phong nói, đáp: “Nói cũng đúng, lúc trước Công chúa chúng ta một mình đi Kim Sơn trại cũng không có vấn đề gì, lần này... để cho chúng ta trốn trước, hơn phân nửa là cảm thấy nếu chúng ta bị đưa lên núi cùng sẽ liên lụy đến nàng.”
Trên thực tế thì quả là như vậy. Tiêu Vũ đến đây cũng dự định để cho bọn họ ở dưới chân núi tiếp ứng.
Còn về chuyện lên núi thu đồ này nàng muốn tự mình đi. Không nghĩ tới còn chưa hành động đã bị người ta cướp.
Nhưng nếu đã bị cướp, Tiêu Vũ cũng không muốn phản kháng, đi cùng thôi, nàng đỡ phải không tìm được đường.
Trên đường về núi, có một người của Cửu Động trại không nhịn được vén khăn che mặt của Tiêu Vũ lên, lập tức lộ ra một khuôn mặt đầu đội tất chân đen.
Tất chân đen này nếu là mặc trên chân thì chắc chắn là biểu tượng của vẻ đẹp, nhưng nếu đeo trên mặt...
Thật đúng là khó dùng từ ngữ nào để hình dung, nếu nhất định phải mô tả thì chính là bốn chữ: Một lời khó nói.
Cho dù là đám sơn phỉ Cửu Động trại lúc này cũng không chắc chắn lắm. Bọn chúng lại dùng sức kéo tất chân trên mặt Tiêu Vũ ra, lúc này mới lộ ra khuôn mặt của Tiêu Vũ. Quả nhiên là một đại mỹ nhân bộ dạng thanh tú.
Lúc Tiêu Vũ không dùng bạo lực thì trông rất nhã nhặn lịch sự, đương nhiên, lúc sử dụng bạo lực lại tuyệt đối là nữ trung hào kiệt.
“Ôi chà, tiểu nương tử này thật đúng là rất đẹp!”
“Ta nói cho các ngươi biết, cô nương xinh đẹp như vậy đương nhiên là phải dâng cho Đại trại chủ trước, các ngươi không được động tay động chân bậy bạ!”
“Biết rồi!”
Trại chủ Cửu Động trại này tên là Thôi Sung, hiện giờ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng cũng rất thích sắc đẹp.
Tiêu Vũ nghe vậy thì vô cùng hài lòng, tạm thời xem như những người này giữ được tính mạng.
Nếu trên đường đi những người này làm gì bất kính với nàng thì rất hiển nhiên, bọn chúng sẽ không sống nổi đến lúc quay về sơn trại.
Nếu tạm thời không có gì nguy hiểm, Tiêu Vũ cũng vui vẻ đi theo những người này lên núi.
Nhưng lúc Tiêu Vũ lên núi quá ngoan ngoãn, không khóc không ầm ĩ khiến tên quản sự Lỗ Vũ kia rất bất ngờ.
Lỗ Vũ nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ: “Sao ngươi không khóc?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận