Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 876: Người Oa Không Chịu Từ Bỏ Ý Định

.



Chương 876: Người Oa Không Chịu Từ Bỏ Ý Định
Thế là người cầm quyền hiện nay của Oa quốc, cũng tức là Nhiếp Chính Vương Cảnh Thôn tức giận, lại phái thêm một đội thuyền tiến vào vùng biển của Đại Ninh.
Bây giờ nhìn Tiêu Vũ có vẻ ăn không ngồi rồi.
Nhưng trên thực tế… khi nàng không đi nhà xí và ngủ nghỉ, nàng đều đi mò biển.
Nàng cảm thấy bản thân mình chính là một bậc thầy quản lý thời gian!
Một bên bận giám sát việc đóng tàu, còn phải cùng người ta ăn uống, quan trọng nhất vẫn là phải đi mò biển…
Khi mò biến, còn phải gia cố bố phòng.
Đội thuyền lần này người Oa phái đi mang tên đội thuyền Cá mập sắt, mang theo sứ mệnh là trực tiếp nắm trọn vùng biển của Đại Ninh.
Ai ngờ… vừa mới bước vào đã bị Tiêu Vũ phát hiện.
Tiêu Vũ vừa nhìn thấy một con tôm hình, nàng còn đang định với nó lên thì đã bị tiếng thuyền làm phiền, tôm hùm chạy mất rồi, nên Tiêu Vũ rất không vui.
Không có tôm hùm?
Vậy thì có người đen đủi rồi.
Tiêu Vũ lặng lẽ nổi lên mặt nước, âm thầm quan sát.
Lúc này, tư thế của Tiêu Vũ… nhìn có vẻ cô cùng kì dị.
Chỉ có một cái đầu lẳng lặng trôi theo dòng nước, tay chân đều không cần vẫy.
Cho dù vị Trinh tiểu thư* kia nhìn thấy cảnh tượng này, không biết chừng còn bị dọa cho giật mình.
*Chỉ Bạch Tố Trinh.
Nghĩ thử xem, trong biển rộng mênh mông, mà nhìn thấy một cái đầu lẳng lặng trôi trên mặt nước, ai mà không sợ chứ!
Thế nên… khi người cầm ống nhòm bò tới cột buồm nhìn thấy cái đầu trôi trong dòng nước thì sợ đến mức hồn vía cũng không còn.
“Báo… báo cáo trưởng quan…bên… bên kia có một người chết!
“Người chết thì có gì hay!” Trưởng quan Đỗ Đằng không nhịn được mà nói.
Đỗ Đằng nói xong, cũng lấy ra một cái kính Hải Dương tân tiến, trực tiếp cầm lên nhìn xung quanh.
Đây là bảo bối đến từ Tây phương, tồn tại như thiên lí nhãn đấy.
Liếc nhìn một cái, suýt chút nữa Đỗ Đằng sợ tè ra quần!
Thực sự trên mặt biển có một cái đầu đang trôi! Với lại cái đầu đó còn đang chớp chớp mắt, sợ hãi quá đi mất.
Người nào có thể dùng tư thế đó để trôi nổi trong nước chứ! Đáng đáng sợ quá rồi, được không?
Cái đầu đó bây giờ…trên thực tế là đầu của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cũng nhìn rõ rồi, đây là thuyền của người Oa.
Chậc! Đám người Oa này, lại còn dám đến?
Tiêu Vũ bày tỏ nàng rất tức giận.
Nhưng lần này có một đội thuyền đến, nếu Tiêu Vũ trực tiếp dùng máy khoan điện thì có chút làm không xuể.
Thế nên chỉ có thể nghĩ một cách khác.
Tiêu Vũ không lặn xuống biển nữa, nàng vào trong không gian, dịch chuyển tức thời lên thuyền.
Lúc này, người đến kẻ đi trên thuyền đang quan sát cái đầu trên biển kia, Tiêu Vũ bỗng nảy ra sáng kiến.
Hóa ra sợ cái này à!
Vậy thì dễ làm rồi.
Thế là máy bay không người lái bay lên không trung.
Âm thanh quen thuộc, cách thức quen thuộc, Phi Đầu Man quen thuộc.
Phi Đầu Man trước của Tiêu Vũ bị Minh U Thánh quân lấy đi rồi, lần này Tiêu Vũ lại chế tạo một cái mới.
“Đồ ngốc!”
Người Oa bị dọa sợ bắt đầu mắng chửi rồi.
Hóa ra là có người phát hiện cái đầu vốn đang trôi nổi trên mặt nước đã bay lên không trung rồi, đang bay tới bay lui trên đỉnh đầu của bọn họ.
“Đáng sợ quá đi mất!”
“Thực sự đáng sợ quá!”
Khi nãy nhìn thấy cái đầu kia, mọi người còn cảm thấy có thể đó là một cái xác…chẳng qua là trôi với tư tế đó mà thôi, nhưng cái đầu người này lên trời rồi.
Xin hỏi có ai không sợ?
Nhưng rất nhanh…
Tiêu Vũ đã chú ý tới, vậy mà đám người Oa kia đều quỳ xuống.
“Cầu xin Phi Đầu Man phù hộ!”
Cả mặt Tiêu Vũ đầy dấu hỏi.
Biến thái quá đi! Muốn thờ phụng Phi Đầu Man?
Đầu của mấy người này phát triển kiểu gì thế? Thứ tà môn ngoại đạo gì cũng muốn thờ phụng?
Nhưng mà… Nếu như đám người này thực sự bắt đầu coi Phi Đầu Man là thần linh, vậy cũng dễ làm.
Giọng của Tiêu Vũ từ máy bay không người lái truyền tới: “Các ngươi quấy rầy ta nghỉ ngơi rồi.”
Đỗ Đằng thành kính nói: “Lão nhân gia người có căn dặn gì, ta có thể đáp ứng.”
“Hoặc là các ngươi từ đây quay về, hoặc là tế biển đi qua.” Tiêu Vũ lạnh giọng nói.
“Tế biển? Cầu tiên nhân chỉ điểm sai lầm.” Đỗ Đằng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thấy câu này thì nói tiếp: “Ta muốn một nửa số người trên thuyền của các ngươi, ném bọn họ xuống biển thì có thể đi qua một các dễ dàng.”
Đỗ Đằng nghe đến đây thì sững sờ.
Phó tướng bên cạnh Đỗ Đằng do dự một lát rồi nói: “Đại nhân, hay là chúng ta quay thuyền về đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận