Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 830: Mượn Binh 2

.



Chương 830: Mượn Binh 2
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Võ Vương, đứng dậy hành lễ: “Đa tạ huynh trưởng.”
Tiêu Vũ thấy hơi khó chịu, Ngụy Ngọc Lâm đang cảm ơn Võ Vương thay nàng sao?
Cứ như vậy chẳng khác nào quan hệ giữa nàng và Ngụy Ngọc Lâm ngày càng thân thiết.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Yên tâm, ta sẽ không để cho người của các ngươi đi một chuyến tay không.”
Lương thực trong không gian của Tiêu Vũ đã chín, đến lúc đó có thể đưa đến Ngụy quốc, làm lương thực giống cho Ngụy quốc.
Ngụy Ngọc Lâm dịu dàng nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, nàng đã giúp đỡ ta rất nhiều, những thứ này đều là chuyện ta nên làm.”
Có túi Càn Khôn Lưỡng Cực, việc điều binh không phải là chuyện khó.
Ngụy Ngọc Lâm không chút do dự, lập tức trở về điều binh.
Dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực có thể tạo ra một hố đen tương tự một cánh cổng, có thể chứa đựng ba người đi ra ngoài cùng một lúc.
Các tướng sĩ đều được huấn luyện bài bản, có người đi ra liên tục không ngừng.
Thế nhưng cũng có chuyện khá phiền toái, đó là ngựa, chúng quá to lớn, không tiện vận chuyển qua lại.
Điểm này Tiêu Vũ lập tức đi giải quyết.
Nàng đã bàn bạc với Ngụy Ngọc Lâm, đưa túi Càn Khôn Lưỡng Cực đến Ngụy quốc, dùng không gian để đưa chiến mã đến đây.
Toàn bộ quá trình không mất quá nhiều thời gian.
Lúc này Mạc Sơn đã bao vây vương cung Thiên thành.
Bảo Ninh Công chúa dẫn một vạn người đi bảo vệ vương cung.
Trong tay bọn họ có Qua Vũ, thế nhưng không có tác dụng, bởi vì Mạc Sơn không đến để cứu người thật sự mà định thừa dịp cháy nhà hôi của.
Nhân cơ hội này để có được Cổ Trúc quốc.
Bảo Ninh Công chúa đứng trên tường thành vương cung, nhìn thế công thành càng ngày càng mãnh liệt, sắc mặt nàng ta trở nên lạnh lùng.
Tô Mộ lo lắng nói: “Công chúa, hay là thuộc hạ hộ tống người rời đi trước.”
Bảo Ninh nói: “Nếu thành bị phá, chắc chắn những người này sẽ đuổi theo Yên Nhi...”
Nữ tử vốn yếu đuối nhưng vì làm mẫu thân mới trở nên mạnh mẽ.
Từ trước đến giờ Bảo Ninh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mưu phản, thế nhưng khi những người kia không xem nữ nhi của nàng ta là một con người, cõi lòng nàng ta lập tức bị lửa giận nhấn chìm.
Cuộc đời của nàng ta đã bị người ta sắp đặt, nàng ta sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai sắp đặt cuộc đời của nữ nhi mình, càng không cho phép nữ nhi bước trên con đường khổ cực như mình.
Hai mắt của Bảo Ninh đỏ đậm, lúc này nàng ta đã quyết định, cho dù có phải bỏ mạng trên tường thành này cũng sẽ không bao giờ sống trong cái cảnh cá chậu chim lồng này nữa.
Bảo Ninh cầm một con dao găm, con dao găm này không phải dùng để chém giết kẻ địch mà để dùng cho chính nàng ta khi thành bị phá.
Nàng ta sẽ không bao giờ nhượng bộ nữa.
Lần này, nàng ta muốn được làm chủ cuộc đời mình, sinh ra đã không thể lựa chọn, đến khi lập gia đình cũng không thể lựa chọn, đến giờ sự sống chết của bản thân mà cũng không thể lựa chọn nữa thì có khác gì con rối bị giật dây.
Lần này, nàng ta sẽ tự chọn cho mình... một con đường thoải mái hơn một chút.
Bảo Ninh nghĩ như vậy, trong đôi mắt tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Bảo Ninh cũng không muốn chết, thế nhưng nàng ta biết kết cục của mình sẽ ra sao sau khi thành bị phá, nếu đã vậy tại sao lại không chọn cho mình một cái kết thoải mái nhất.
Đại tướng Mạc Sơn cười lạnh nói: “Phá tan cổng thành ra cho ta.”
Rầm rầm.
Tiếng gỗ va chạm vào cổng thành vang lên bên tai Bảo Ninh, chẳng khác nào bùa đòi mạng.
Ngay khi cổng thành sắp không chịu được nữa, các tướng sĩ của Bảo Ninh cũng không chịu được nữa.
Một đoàn binh sĩ giương cờ xí hắc hổ, cưỡi đại mã, vọt tới.
Tấn công thẳng vào phía sau quân của Mạc gia.
“Các ngươi là ai?” Mạc Sơn tức giận gầm lên.
Võ Vương xông lên trước, cười lớn đáp: “Ta là gia gia ngươi, Võ Vương của Ngụy quốc.”
Võ Vương được mệnh danh là chiến thần của Ngụy quốc, cách đây mấy năm, Mạc Sơn từng nghe danh người này.
Trước hắn ta có nghe nói Võ Vương đã đến Thiên thành nhưng hắn ta cũng không coi việc này là chuyện to tát. Cho dù chiến thần này có đến đây đi chăng nữa cũng chẳng mang theo bao nhiêu binh sĩ.
Có thể tạo ra được gợn sóng gì?
Thế nhưng hắn ta không ngờ, có rất nhiều người theo sau Võ Vương.
Nhìn qua phải có đến mấy nghìn người.
Hơn nữa... phía sau vẫn liên tục có người gia nhập không ngừng.
Giữa đám người còn có một chiếc xe ngựa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận