Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 427: Nước Tiên Dao Trì

.



Chương 427: Nước Tiên Dao Trì
Nhưng theo Tiêu Vũ thấy, quan viên như Tiết Quảng Sơn giống như một cái bọt biển vậy, lúc nào bóp cũng ra nước.
Đối với khách hàng tiềm năng của mình, Tiêu Vũ vẫn có lòng bao dung rất lớn, thế nên cho dù lúc này nàng nhìn Tiết Quảng Sơn không vừa mắt thì gương mặt bên dưới khăn che mặt của Tiêu Vũ cũng mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.
Tuy rằng Tiết Quảng Sơn không nhìn thấy nụ cười này nhưng ông ta vẫn có thể cảm giác được vị đại sư trong truyền thuyết này rất hiền hòa.
Vào phòng, Lưu Canh vội vàng dời ghế, sau đó dùng tay áo của mình lau ghế cho Tiêu Vũ: “Mời người ngồi!”
“Tùy tùng bên cạnh người đâu?” Lưu Canh tò mò hỏi.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, chắc ông ta đang hỏi tới Tiểu Lâm Tử.
Hiện tại Tiểu Lâm Tử cũng đã thành lập Lâm sơn trại, bản thân đi làm thủ lĩnh thổ phỉ rồi.
Có điều Tiêu Vũ không thể trả lời như vậy được, vì vậy nàng tỏ vẻ thâm sâu khó lường nói: “Bây giờ hắn ta đang bế quan tu luyện.”
“Lần này ngươi tìm ta cần làm chuyện gì?” Tiêu Vũ hỏi.
“Là thế này, trong quận của bọn ta có một phú thương, bây giờ mắc bệnh hiểm nghèo, không còn sống được lâu nữa... Hắn ta muốn xem thử có thể mua mạng từ chỗ người hay không.” Lưu Canh tiếp tục nói.
Tiêu Vũ hỏi: “Người đâu?”
“Người đã cùng tới Thương Ngô với ta rồi.” Lưu Canh vội vàng nói.
“Ở ngay trên lầu.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Ta đi xem thử, có thể cứu được hay không... ta phải xem trước, dù sao chuyện cứu người này cũng chú trọng nhân quả.”
Tiêu Vũ lên lầu, đi vào nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, nam tử chừng ba mươi tuổi đầu nằm đó lúc này sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn đã hấp hối.
Tiêu Vũ quan sát rồi nói: “Cứu thì cứu được, nhưng tiền thì...”
“Chuyện tiền bạc dễ giải quyết thôi!” Lưu Canh vội vàng kêu người khiêng tiền qua.
Tiêu Vũ nhìn mấy rương vàng bạc kia, rất động lòng.
“Vậy để ta làm phép!”
“Người đâu, giúp ta đi mua hương án tới đây!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Sau khi người khác mua hương án tới, Tiêu Vũ bắt đầu vừa nhảy vừa hát.
Đợi sau khi hát nhảy xong, nàng lấy ra một cái chén không đưa cho Lưu Canh: “Ngươi nhìn cho rõ! Cái này không có gì.”
“Cho những người khác xem nữa.” Tiêu Vũ căn dặn.
Tiết Quảng Sơn cũng cầm sang nhìn, quả thật chỉ là một cái bát bình thường, không có gì.
Tiêu Vũ phủ một mảnh vải đen lên, sau đó vẻ mặt thâm sâu khó lường: “Kế tiếp chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!”
Dưới cái nhìn chăm chú của mấy người, Tiêu Vũ kêu Lưu Canh đi lên xốc mảnh vải đen.
Mảnh vải đen bị xốc lên một cái, bên trong vậy mà là một chén nước!
Có nước cũng không kỳ lạ, có vài người cũng biết xiếc ảo thuật, nhưng trong nước còn có một con cá chép đỏ như lửa. Lúc này con cá chép nhỏ kia đang bơi.
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Ôi trời, ngại quá, ta lấy cá tiên trong Dao trì ra rồi.”
Mảnh vải đen phất qua một cái, con cá biến mất, chỉ còn lại sóng nước dập dờn.
Tiêu Vũ cầm một lá bùa đốt lên, ném vào trong nước, sau đó nói: “Cầm đi đi, cho hắn ta uống.”
Đây là nước linh tuyền.
Nước linh tuyền của Tiêu Vũ có tác dụng giữ mạng, nhất là nước ở trung tâm nguồn suối.
Về phần cá? Cũng là Tiêu Vũ đã nuôi dưỡng trong không gian từ trước, bây giờ vừa khéo lấy ra lừa gạt những người này.
Việc này đối với Tiêu Vũ chỉ là trò vặt suy nghĩ một cái là được, thế nhưng trong mắt những người khác, đây quả thật là thần tích!
Lưu Canh kêu người đút nước cho phú thương kia.
Sau khi phú thương uống nước xong thì từ từ mở mắt, trông có vẻ đã tỉnh táo hơn không ít.
Lưu Canh tò mò hỏi: “Không biết lần này có thể mua bao nhiêu tuổi thọ cho Lỗ huynh.”
Tiêu Vũ thản nhiên trả lời: “Không có mua tuổi thọ.”
“Vốn dĩ tuổi thọ của hắn ta đã hết, suýt chút nữa bị câu hồn đi mất, ta đã liên hệ với trời cao mua nước Dao trì, gột rửa âm khí trên người hắn ta. Có nước thánh ổn định hồn phách, dĩ nhiên là người sẽ tỉnh lại.” Tiêu Vũ cười nói.
“Nếu các ngươi cảm thấy... mua không có lời cũng không sao, ta có thể hút nước thánh này ra.” Tiêu Vũ nói.
Lúc này Lỗ phú thương trên giường chật vật ngồi dậy, muốn dập đầu với Tiêu Vũ: “Đại sư! Đại sư, tuyệt đối không được.”
Tiết Quảng Sơn hỏi: “Mua nước Dao trì, mua thế nào?”
Tiêu Vũ xốc vải đen phủ lên mấy cái rương, mở rương ra, vàng bạc bên trong đã biến mất.
Tiết Quảng Sơn không nhịn được hỏi: “Thần tiên cũng phải dùng tiền sao?”
Tiêu Vũ nhìn Tiết Quảng Sơn: “Ngươi đang chất vấn bổn tọa sao?”
“Không có... ta không có ý đó.” Tiết Quảng Sơn vội vàng nói, ông ta chỉ tò mò thôi, về phần chất vấn... cũng không dám có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận