Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 399: Soán Quyền

.



Chương 399: Soán Quyền
“Hơn nữa, căn cứ này sao lại là của cô cô ngươi rồi? Không phải nói rồi sao? Đây là ốc đảo do tổ tông hoàng tộc Tiêu thị để lại, nếu đã là đồ mà tổ tông để lại thì Vương gia nhà ta cũng có phần!” Trần Trắc phi lạnh giọng nói.
Tiêu Vũ nghe thấy những câu này không nhịn được mà cười lạnh.
Nhưng Tiêu Vũ vẫn kiềm chế cảm xúc của mình, không trực tiếp ra ngoài. Nàng còn muốn nhìn thử xem Trần Trắc phi còn hậu chiêu nào, còn muốn nói lời đại nghịch bất đạo nào!
Bây giờ ngăn cản Trần Trắc phi, chẳng phải là ngăn cản Trần Trắc phi phạm tội sao?
Nàng không hề lương thiện như vậy!
Những người trước kia luôn đi theo Tiêu Vũ phát triển căn cứ bỗng không vui.
Sở Duyên lạnh giọng nói: “Ốc đảo này là Công chúa dẫn bọn ta tới, nay có thể có quy mô lớn như vậy, hoàn toàn là do Công chúa dẫn dắt bọn ta chăm chỉ vất vả mà tạo thành!”
“Ngươi là cái thá gì, mở mồm ra là muốn cướp căn cứ của bọn ta?” Sở Duyên hè lạnh một tiếng, nói.
Tạ Vân Thịnh bên kia cũng rất tức giận, nói: “Nếu bọn ta không đồng ý, ngươi có thể làm gì?”
Tô Lệ Nương hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy! Bọn ta không đồng ý ngươi làm gì được?”
Trần Trắc phi vỗ tay, nói: “Vào đi!”
Nhưng vốn không hề có người bước vào.
Trần Trắc phi có chút sững sờ: “Người đâu?”
Dung Phi bắt đầu thấy Trần Trắc phi kiêu căng như vậy cũng bị dọa sợ, còn tưởng Trần Trắc phi thực sự có chiêu gì. Nhưng không ngờ rằng Trần Trắc phi đến nhử đòn? Nói suông thôi?
Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi nhanh vào bên trong.
“Ngươi đang tìm người của ngươi sao?” Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng.
Nàng cũng không ngờ rằng, Trần Trắc phi lại to gan như vậy.
Lại dám tập trung một số người trước kia vẫn luôn bị lưu đày ở Ninh Nam, Tiêu Vũ cực kỳ giỏi dùng người, nhưng không cho phép những người đó tiến vào căn cứ của mình.
Cứ nghĩ mà xem, những người đó là những người nào!
Những người đó đều là thuộc hạ trước kia của Hàn Bất Vi!
Mọi người thấy Tiêu Vũ bước vào đều giật mình.
Nhưng rất nhanh, có người ngạc nhiên mừng rỡ, có người bắt đầu sợ hãi.
Người ngạc nhiên mừng rỡ... đương nhiên là đám người Dung Phi, người sợ hãi là Trần Trắc phi.
Trần Trắc phi run rẩy, nói: “Người của ta đâu?”
Lúc này, Hắc Phong cầm rìu bước vào, trên rìu còn dính máu tươi: “Lão Hắc gia ta phụng mệnh ra ngoài tìm Công chúa, nhận được lệnh của Dung Phi nên vội vã quay về!”
“Vậy mà có người thực sự làm loạn!”
Nói xong, Hắc Phong đặt rìu ngang cổ Trần Trắc phi.
Trần Trắc phi thoáng cái run rẩy, sợ hết hồn: “Ngươi... ngươi đừng làm loạn!”
“Công chúa, cuối cùng người cũng về rồi!” Khi Hắc Phong nhìn thấy Tiêu Vũ lại nhếch mép cười, lộ vẻ rất đơn thuần.
Cứ như người cầm rìu chém người không phải là hắn ta vậy.
Tiêu Vũ gật đầu: “Về rồi, nếu không phải quay về kịp lúc thì không nhìn thấy một màn kịch hay này đâu.”
Tiêu Vũ nhìn Trần Trắc phi hỏi: “Làm sao? Ta còn chưa phục quốc được đâu, ngươi muốn mưu phản rồi?”
Trần Trắc phi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cứng miệng: “Ngươi mất tích rồi, đương nhiên trong căn cứ phải có người cầm quyền!”
“Vương gia nhà ta chính là đối tượng tốt nhất!”
Tiêu Vũ nhìn Trần Trắc phi: “Vương gia nhà ngươi là đối tượng tốt nhất? Thế sao Vương gia nhà ngươi không tới?”
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Sau đó, Tiêu Thần An nhanh chân bước vào.
Tiêu Thần An đi đến đó trước, nhìn Trần Trắc phi, sau đó cho Trần Trắc phi một bạt tai.
Hắc Phong đúng đó cũng giật cả mình, vội bỏ rìu của mình ra.
Tuy rằng hắn ta cũng rất muốn Trần Trắc phi chết, nhưng khi nãy dọa chết hắn ta rồi, suýt chút nữa là cho người ta cơ hội ăn vạ!
Trần Trắc phi bị đánh ngu người, vẻ mặt trắng bệch nhìn Tiêu Thần An: “Vương gia!”
“Ngươi đã biết tội chưa!” Tiêu Thần An hỏi.
Trần Trắc phi quỳ sụp xuống đất, sau đó nói: “Ta cũng là vì tương lai của hoàng tộc Tiêu thị!”
“Nay đã vong quốc rồi, sao chúng ta lại vì cái lợi nhỏ nhoi mà không quan tâm đến hận nước thù nhà?”
“Những ngày Công chúa mất tích, trong căn cứ không có thành tựu nào khác, ta mới muốn Vương gia đến làm chủ...”
“Ta đã không đồng ý, cớ sao ngươi còn tự ý hành động?” Tiêu Thần An hỏi.
Trần Trắc phi thấp giọng nói: “Ta... thần thiếp biết sai rồi.”
Lúc này Tiêu Thần An mới nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ.”
Ánh mắt Tiêu Vũ nhàn nhạt: “Vẫn nên gọi ta là Công chúa điện hạ đi.”
“Nay hoàng tộc Tiêu thị không còn, thân phận Vương gia không được tính nữa, nhưng trong căn cứ này, ta vẫn là Công chúa.” Tiêu Vũ nói tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận