Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 782: Nỗi Buồn Của Công Chúa Hòa Thân 2

.



Chương 782: Nỗi Buồn Của Công Chúa Hòa Thân 2
Bây giờ bình tĩnh lại nghĩ, sao Tiêu Vũ có thể là một cô bé bình thường được chứ! Nói cách khác, vậy thì gọi là đáng sợ! Thật đáng sợ!
Tiêu Vũ lười biếng nói: “Được rồi, tiếp theo mọi người ăn uống đi.”
“Chỉ có một điều, mọi người không nên hành động một mình, mặc kệ đi làm cái gì thì đều phải thông báo với ta một tiếng.” Giọng điệu của Tiêu Vũ trở nên nghiêm túc hơn.
Nàng cũng không muốn tới lúc người của mình mất tích, nàng cũng không biết phải đi vớt người ở đâu.
“Yên tâm, chúng ta sẽ đi theo Công chúa, không đi đâu cả!” Tô Lệ Nương cười duyên dáng.
“Tiêu Công chúa, bệ hạ mời các người đi săn bắn du ngoạn.” Trong cung có người đến truyền lời.
“Đúng rồi, bệ hạ còn nói, xin dẫn theo Tô nương nương, thân phận Tô nương nương quý trọng, người cũng muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.” Người đến truyền lời tiếp tục nói.
Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương hai người liếc mắt nhìn nhau.
Không đợi Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương nói gì, sắc mặt Võ Vương đã lạnh xuống, biểu cảm mang theo vài phần cuồng bạo: “Lệ Nương, ngươi chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ đi vặn đầu Tây Cương Vương xuống cho ngươi nhắm rượu!”
Tô Lệ Nương nhíu mày nhìn Võ Vương.
Võ Vương lập tức hoàn hồn, hình như mình vừa mới nói những lời hơi quá thô tục.
Hắn ta lập tức nói: “Ý của ta là... Nếu hắn dám gây rối với ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Tô Lệ Nương ghét bỏ nói: “Ai muốn đầu của hắn ta nhắm rượu chứ, chỉ nhìn thôi cũng khiến ta phát ngán! Khiến người ta buồn nôn.”
“Cho dù cái đầu đó mọc lên trên người sống thì cũng không phải vật đẹp đẽ gì!” Tô Lệ Nương lại nói thêm.
Võ Vương nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười chất phác: “Lệ Nương cảm thấy, Tây Cương Vương kia rất xấu sao? Lệ Nương thích người thế nào?”
Tô Lệ Nương chỉ vào Tiêu Vũ: “Như thế này.”
Hai mắt Võ Vương sáng như đuốc, lập tức nhìn về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cảm thấy mình bị ánh mắt của Võ Vương thiêu đốt ra hai lỗ thủng.
Chỉ nghe Tô Lệ Nương tiếp tục nói: “A Vũ lớn lên rất giống phụ hoàng nàng.”
Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia Võ Vương, lẩm bẩm nói: “Nhưng hoàng đế Thịnh Đức của Đại Ninh đã chết...”
Hoàng đế Thịnh Đức chính là thụy hào mà Tiêu Dục đã thêm vào cho phụ hoàng.
“Nghe nói hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối, thân thể rất suy yếu, cho nên tuổi còn trẻ đã chết, hắn thì có gì tốt chứ?” Võ Vương tiếp tục nói.
Sắc mặt Tô Lệ Nương lạnh xuống.
Từ một mỹ nhân xinh đẹp, biến thành một mỹ nhân lạnh lùng.
Võ Vương bị nhìn như vậy, trong lòng lập tức luống cuống.
Lúc trước hắn ta cũng thử tiếp cận Tô Lệ Nương, thậm chí còn nói đùa, nhưng cho dù Tô Lệ Nương không thích hắn ta hay là không đáp lại hắn ta, thì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy cả!
Không phải là Tô Lệ Nương thật sự tức giận rồi chứ?
Võ Vương luống cuống chân tay.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Võ Vương điện hạ, ngươi nói chuyện nên khách khí một chút! Lúc ngươi nói xấu phụ hoàng ta thì hãy tránh xa ta ra được không? Đây chính là phụ hoàng ruột của ta đó!”
Võ Vương vội vàng xin lỗi: “Tiêu Công chúa, vừa rồi là ta lỡ lời, ta xin lỗi ngươi, cũng xin lỗi Lệ Nương.”
Tô Lệ Nương hừ lạnh một tiếng và quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Phụ hoàng của Tiêu Vũ, đối với nàng ấy mà nói, không chỉ là người yêu mà còn là người giúp đỡ.
Nàng ấy vốn là ca nữ vũ cơ có thân phận hèn mọn, vì được sự sủng ái của vị hoàng đế xa cách mà nàng ấy lập tức biến thành minh châu phủng nguyệt.
Tất cả quá khứ ti tiện và không thể chịu đựng nổi của nàng ấy đều được ông ấy che giấu.
Ông ấy bảo vệ nàng ấy ở trong lòng, nói cho nàng ấy biết, mặc kệ lúc trước như thế nào, hiện giờ nàng ấy chính là trân bảo của ông ấy.
Đối với nàng ấy mà nói, Tiêu Vô Lương là ân nhân, là ân sư, là người được tôn kính!
Nàng ấy không cho phép bất cứ ai nói bất cứ điều gì sai về ông ấy.
Đương nhiên, ngoại trừ đám người Dung Phi và Ngọc Tần.
Bởi vì Tiêu Vô Lương đối với những nương nương này, quả thật có chút vô tâm.
Võ Vương cũng biết, mình đã chọc giận Tô Lệ Nương, lúc này hai mắt hắn ta đỏ ngầu, không biết nên xin lỗi như thế nào.
Tiêu Vũ kéo Tô Lệ Nương qua một bên: “Tô nương nương, đừng tức giận.”
“Võ Vương hẳn cũng không phải cố ý, hắn đã xin lỗi, chúng ta sẽ không so đo với hắn nữa!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận