Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 904: Không Trúng Độc

.



Chương 904: Không Trúng Độc
Tiêu Vũ nói xong, Ngụy Ngọc Lâm đã nhìn thấy mặt của nàng không ngừng phóng đại trước mặt hắn.
Môi của Tiêu Vũ hạ xuống.
Ngụy Ngọc Lâm thử đẩy Tiêu Vũ ra một chút: “Công chúa, nàng lại trúng độc sao?”
Sức của Ngụy Ngọc Lâm rất lớn, Tiêu Vũ không thể tiến thêm một bước, vì vậy nàng nói: “Không trúng độc.”
“Vậy nàng...”
“Ta đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, nhìn xem gương mặt nhỏ nhắn này của ngươi còn yêu kiều hơn hoa, thật sự rất hấp dẫn người ta...” Tiêu Vũ cười híp mắt.
Ngụy Ngọc Lâm trầm mặc.
Lời nói này của Tiêu Vũ giống như một tên công tử bột đùa giỡn tiểu nương nữ nhà lành vậy.
Nhìn xem, đều là mấy từ đen tối gì?
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi bổ sung một câu: “Mặt của ngươi, ta rất thích.”
Ngụy Ngọc Lâm càng trầm mặt.
Hắn không biết nên vui hay nên không vui nữa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Vũ nói thích hắn... mà hình như cũng không phải là lần đầu tiên, lúc trước khi Tiêu Vũ vong quốc không phải cũng đã đùa giỡn hắn sao?
Hình như Tiêu Vũ thật sự rất thích mặt của hắn.
Tiêu Vũ hỏi: “Sao ngươi không nói gì?”
Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm khàn khàn: “Ta không biết phải nói gì.”
“Ngươi không nói, vậy để ta nói.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chúng ta có thể gặp nhau chính là duyên phận, chi bằng hai người chúng ta thử một chút xem sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm không dám tin nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, nàng... nói vậy là có ý gì?”
Tiêu Vũ nghi hoặc: “Ngươi chính là Thái tử Ngụy quốc, đáng lẽ cũng không ngốc mà! Sao vẫn không hiểu ý của ta chứ? Vậy để ta nói rõ ràng hơn một chút.”
Tiêu Vũ nghiêm mặt: “Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, bổn Công chúa thấy sắc nảy lòng tham với ngươi, muốn thử với người, xem xem có thể thăng hoa quan hệ của hai chúng ta một chút hay không.”
“Chính là... thân mật hơn một chút, còn muốn thân mật hơn người nhà.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Thăng hoa thế nào?”
Tiêu Vũ: “Đầu óc chậm tiêu!”
Bàn tay ngăn cản Tiêu Vũ của Ngụy Ngọc Lâm đã vô tình thả lỏng ra từ lâu.
Tiêu Vũ gặm tới, giọng điệu không rõ: “Thì cứ thăng hoa như vậy!”
Lúc này nếu Ngụy Ngọc Lâm còn có thể nhịn được thì thật sự không phải là nam nhân rồi!
Lúc này hắn ôm Tiêu Vũ đi vào trong đình, lụa mỏng bay lên, hai người dựa vào cột gỗ, khó có thể chia lìa.
Nhưng vào lúc này.
Một cơn gió thổi tới.
Có hạt cát bay tới.
Hai người khó có thể chi lìa tất nhiên không bị ảnh hưởng.
Nhưng hai người ngồi chồm hổm xem náo nhiệt cách đó không xa lại bị thổi vào mặt.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Hai tiếng hắt xì vang dội khiến hai người Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên tách ra.
Ngụy Ngọc Lâm chỉnh lại quần áo hơi nhăn cho Tiêu Vũ.
Về phần Tiêu Vũ thì tỏ ra không có chuyện gì mà đứng thẳng người.
Sau khi Tiêu Vũ đứng vững còn không quên đỡ phát quan của Ngụy Ngọc Lâm ngay ngắn lại.
Lửa giận của Ngụy Ngọc Lâm rất lớn.
“Quay lại đây!”
Thiết Sơn không nhúc nhích.
Hắc Phong đụng Thiết Sơn một cái: “Chủ tử ngươi gọi ngươi đấy.”
Thiết Sơn kéo Hắc Phong, định để Hắc Phong đi cùng mình.
Hắc Phong lại nói: “Chủ tử của ta lại không gọi ta, đó là chủ tử của ngươi!”
“Ngươi chắc chắn chứ? Dựa theo tình hình ngày hôm nay... không bao lâu sao, chủ tử của ta sẽ trở thành chủ tử của ngươi, chủ tử của ngươi cũng sẽ trở thành chủ tử của ta...” Thiết Sơn tiếp tục nói.
Hắc Phong nghe vậy, thế mà cảm thấy lời Thiết Sơn nói rất có lý, mình không có sức để phản bác.
Vì vậy hai tên ngu ngốc xô xô đẩy đẩy cùng nhau đi tới.
Hắc Phong vội vàng nói: “Công chúa điện hạ, ta... ta không thấy gì hết!”
Tiêu Vũ nhìn về phía Hắc Phong: “Ngươi căng thẳng cái gì? Ta cũng đâu định làm gì ngươi.”
Hắc Phong thở phào nhẹ nhõm: “Tạ Công chúa.”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Tiêu Vũ lại vang lên.
“Hải Đới thôn này cũng bắt đầu nuôi heo rồi, ngươi nghỉ một thời gian, đi giúp đỡ mọi người xúc phân heo đi.”
Hắc Phong khóc không ra nước mắt! Hắn ta tạo nghiệt gì vậy chứ! Giúp người ta một tay, đẩy cả mình vào.
Thiết Sơn cũng rất thấp thỏm nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Điện hạ, thuộc hạ... nghìn sai vạn sai đều là lỗi của thuộc hạ, ngài muốn trừng phạt ta thế nào cũng được!”
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm là người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái.
Vì vậy hắn nhìn thấy Thiết Sơn cũng không tức giận như vậy nữa.
Ngay sau đó Ngụy Ngọc Lâm nói: “Cút!”
Từ cút này với Thiết Sơn mà nói quả thật chính là âm thanh của tự nhiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận