Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 222: Đây Có Đúng Là Đường Sống Không?

.



Chương 222: Đây Có Đúng Là Đường Sống Không?
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Các ngươi là ai?”
Tiêu Vũ làm bộ như chưa từng gặp qua Lưu quản sự.
Nếu để cho Lưu quản sự biết, người trộm ngói của Thái thú phủ là nàng, vậy không có lợi cho việc đoàn kết nội bộ.
Lưu quản sự vội vàng nói: “Vị cô nương này, chúng ta là người bị lưu đày từ Thương Ngô tới đây, trước đây vốn mở lò nung…”
Tiêu Vũ nghe vậy, gật đầu, “Ta thấy các ngươi cũng không có chỗ dừng chân, ta có thể lo cho các ngươi ăn ở, cho các ngươi chỗ dừng chân, các ngươi có đồng ý đi cùng ta không?”
Đám người Lưu quản sự đã rơi vào đường cùng, lúc này làm gì có lựa chọn đồng ý hay không? Chỉ có thể lựa chọn đồng ý.
“Chúng ta đồng ý! “Lưu quản sự lập tức nói.
Tiêu Vũ nói: “Nhưng ta nói rõ cho các ngươi biết một điều, nếu các ngươi đã chọn đi cùng ta thì về sau phải trung thành với ta, làm việc cho ta. Đương nhiên, chuyện các ngươi làm tốt ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Ngươi bảo chúng ta làm cái gì cũng được, chỉ cần cho chúng ta một con đường sống!” Lưu quản sự kiên định nói.
Tiêu Vũ nói: “Vậy được, các ngươi chờ ở đây, ta sẽ cho người tới đón các ngươi.”
Lúc Tiêu Vũ cưỡi ngựa rời đi, mọi người chỉ cảm thấy, đây quả thực giống như một giấc mộng.
Đây có đúng là đường sống không?
“Lão gia, ngươi nói thử xem cô nương vừa rồi là ai thế? Thoạt nhìn cũng không giống như là người bình thường! Nàng muốn dẫn chúng ta đi đâu? Có phải là nơi nào nguy hiểm gì không? “Lưu phu nhân có chút lo lắng.
“Phu nhân, cho dù những người này dẫn chúng ta đi đào mỏ, chúng ta cũng phải đi, nếu không... Chúng ta cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt trời sáng ngày mai đâu.” Lưu quản sự thở dài một tiếng.
Không bao lâu sau, Tạ Vân Thịnh mang theo mấy chiếc xe ngựa tới.
Tiêu Vũ cũng tới.
Những người này lên ngựa, Tiêu Vũ lại ném cho bọn họ mấy túi nước: “Mọi người uống hớp nước nghỉ ngơi một chút đi, ta đã cho người nấu cơm cho các ngươi rồi.”
“Hôm nay ăn sủi cảo cải trắng thịt heo.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Lưu quản sự cảm thấy có chút không tin nổi, lại còn có sủi cảo thịt heo cải trắng? Nơi này, còn có thể có rau xanh sao?
Nơi chỉ có đất khô sỏi sao có thể chứ? Nhưng sau khi mọi người uống nước xong đã cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Chờ đến khi bọn họ được đưa tới căn cứ ốc đảo, cũng không thể tin được vào cảnh tượng họ nhìn thấy trước mắt mình.
Mảnh cỏ xanh rộng lớn xuất hiện ở trước mắt, một con sông chia làm mấy nhánh sông, xuyên qua mảnh đất rộng lớn, thấp thoáng dưới trời xanh cây xanh thấp thoáng mọc lên những dãy phòng ốc mới xây.
Những mảnh ngói Tiêu Vũ lấy được lúc trước đã dùng xây phòng hết rồi. Không còn đủ ngói để dùng nữa, vừa hay hôm nay người của lò nung đến đây, rất là vừa ý Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ dẫn bọn họ đến nơi đã sắp xếp sẵn, mở miệng nói: “Ngươi... Tên là gì?”
“Tại hạ là Lưu Ngõa, cả nhà đời này qua đời khác đều nung mái ngói, cho nên đã lấy cái tên này, đây là phu nhân của ta. Còn về phần những người khác, đều là huynh đệ Lưu gia của ta, còn lại là hạ nhân bên trong lò nung.” Lưu Ngõa trả lời.
Tiêu Vũ suy nghĩ một lát rồi gọi to: “Tiền Xuyên!”
Tiền Xuyên vội vàng chạy tới: “Công chúa, người có gì phân phó?”
Đám người Lưu Ngõa nghe được xưng hô này có chút bất ngờ, Công chúa? Công chúa nào?
Tạ Vân Thịnh thấy đám người Lưu Ngõa nghi ngờ trong lòng, nói ngay: “Quên nói cho các ngươi biết, vị trước mặt các ngươi này, là Tiêu Vũ Công chúa của hoàng tộc Tiêu thị, nhớ lại trước đây các ngươi hẳn là cũng có từng nghe thấy.”
Cái tên Tiêu Vũ này cũng không phải là cái tên xa lạ gì với bách tính Đại Ninh.
Nhưng mà… Hoàng tộc Tiêu thị không phải đã bị diệt quốc rồi sao?
Tiêu Vũ cười híp mắt nhìn đám người Lưu Ngõa: “Ta là bị lưu đày tới đây.”
Lưu Ngõa vội vàng bắt đầu thấy đồng cảm, nhưng rất nhanh lại bắt đầu cảm thấy vô cùng kính trọng.
Tuy đã là Công chúa vong quốc nhưng vẫn rất quan tâm đến dân chúng như ngày nào!
Bất kể Công chúa có phải là Công chúa hay không, Công chúa cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Bọn họ sẽ xem Công chúa như chủ tử của mình!
“Các ngươi có bằng lòng ở lại nung ngói cho ta không?” Tiêu Vũ lại hỏi.
Lưu Ngõa vội vàng nói: “Công chúa có ơn tái sinh với bọn ta, sau này bọn ta là người của Công chúa, Công chúa có việc gì cần cứ việc phân phó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận