Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 320: Thế Nên Ngươi Vẫn Còn Đồng Lõa

.



Chương 320: Thế Nên Ngươi Vẫn Còn Đồng Lõa
“Cái tên này... cũng thật là thú vị.” Tiêu Vũ quay đầu lại.
Hắc Phong vội vàng ngừng động tác trên tay.
Chung quy Công chúa cũng là nữ hài tử, không thể nhìn thấy nam nhân không mặc quần áo được.
Yến Vô Hương biết bản thân không có đường lui, cụp đầu ủ rũ, hoàn toàn không còn tinh thần, hắn ta tiếp tục nói: “Thứ này cũng giống như tên, tổng cộng có một cặp.”
“Đặt đồ vào miệng túi bên này, chỉ cần trong vòng trăm thước có thể lấy đồ ra từ một cái túi khác.” Yến Vô Hương mặt mày buồn rười rượi nói.
“Vậy cái túi còn lại ở đâu? Khoan đã, mỗi người một túi, vậy cho thấy... còn có một người khác đúng không?” Tiêu Vũ hỏi.
“Thế nên ngươi vẫn còn đồng lõa.” Tiêu Vũ khẳng định.
Yến Vô Hương yên lặng nói một câu trong lòng: Xin lỗi huynh đệ.
Nhưng lúc này hắn ta vẫn nói: “Túi Càn Khôn Lưỡng Cực này chỉ có một cái cũng không có tác dụng gì, lúc này chắc hắn ta biết tin tức ta sa lưới nên đã bỏ chạy rồi.”
Tiêu Vũ cẩn thận nghiên cứu cái túi kia một chút, cũng không nghiên cứu ra được nguyên do.
Nàng hỏi: “Thứ này ở đâu ra?”
Yến Vô Hương suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bọn ta trộm được từ một gia đình giàu có ở Thịnh Kinh.”
“Xem cửa nhà thì hình như là nhà vương công quý tộc, về phần là nhà ai thì bọn ta cũng không biết.” Yến Vô Hương bổ sung.
Tiêu Vũ nghe hắn ta nói vậy thì cười lạnh một tiếng: “Ngươi lừa ta hả? Nếu nhà ai có thứ như vậy, phải ngu xuẩn cỡ nào mới để ngươi trộm được đồ chứ?”
Yến Vô Hương nói: “Con người ta không có ưu điểm gì, thế nhưng khinh công tốt, muốn lấy thứ gì còn không đơn giản hay sao?”
Thấy vẻ mặt phách lối của Yến Vô Hương, Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Đúng là rất tốt.”
Điều này nàng cũng phải mặc cảm, nổi lên tâm lý tiếc tài.
“Người còn lại ở đâu?” Tiêu Vũ lại hỏi.
Yến Vô Hương lắc đầu trả lời: “Ta cũng không biết.”
“Hắc Phong.” Tiêu Vũ không tin Yến Vô Hương không biết.
Hắc Phong lập tức tiếp tục ra tay.
Lần này Yến Vô Hương la hét: “Cho dù các ngươi có thật sự biến ta thành thái giám thì ta cũng không biết mà!”
“Vị cô nương này, cầu xin ngươi thương xót, ngươi xem ta cũng có một chút nhan sắc, chỉ cần ngươi thả ta, ta có thể làm ấm giường cho ngươi.” Yến Vô Hương mặt như đưa đám nói.
Bây giờ hắn ta không có gì có thể lấy ra được nữa, chỉ có gương mặt này thôi.
Hắc Phong tức giận nói: “Dựa vào ngươi mà cũng muốn ăn thịt thiên nga hả?”
Sở Duyên cũng chán ghét: “Ra tay đi!”
Tiêu Vũ đếm thầm ba hai một trong lòng, sau đó chuẩn bị kêu ngừng.
Không có quá nhiều thù hận thì nàng cũng không muốn làm việc quá tuyệt tình, nhưng nàng vẫn muốn biết cái túi kia ở chỗ nào.
Nếu thứ này đã là do ăn trộm, vậy nàng giành được cũng coi như là đen ăn đen.
À không, chuyện của Công chúa sao lại là đen được chứ? Nàng lấy là chuyện đương nhiên rồi!
Hơn nữa cũng không phải nàng chủ động trêu chọc hai người kia, rõ ràng là bọn họ mạo danh Trộm Nồi Hiệp gây phiền phức cho nàng, nếu không thì ai biết bọn họ làm gì chứ!
Ngay trước khi Tiêu Vũ kêu ngừng, ở lối vào đại lao xảy ra một ít xao động.
Ngay sau đó, một luồng khói đặc tràn vào.
Tiêu Vũ lập tức ngạc nhiên. Đạn khói? Vậy mà còn có thứ này hả?
Cùng lúc đó, một người vóc dáng không lớn từ bên ngoài nhảy vào: “Yến Vô Hương, ta tới cứu ngươi đây!”
Lúc người nọ xông tới trước mặt, mấy người trong phòng giam lập tức quay sang nhìn nhau.
Cướp ngục à?
Hình như người nọ cũng không ngờ rằng vậy mà có mấy người đang thẩm vấn Yến Vô Hương.
Hắn ta lúng túng nhìn mọi người một cái rồi lập tức nói: “Ừm, quấy rầy rồi, quấy rầy rồi.”
“Không có chuyện gì thì ta lui đây!” Người nọ trốn vào trong màn khói dày đặc, xoay người định bỏ chạy.
Lúc này khói đặc đã bao trùm lên tất cả mọi người.
Tiêu Vũ thấy thế lập tức lấy ra hai cái nồi sắt lớn, dứt khoát mượn lực lấy nồi sắt từ trong không gian ra, ném ra ngoài.
Một tiếng trầm trầm vang lên. Trong màn khói dày đặc có người lảo đảo ngã xuống.
Tiêu Vũ nhân cơ hội xông tới.
Lúc trước nàng chính là cao thủ thường xuyên dùng đạn khói, vì vậy lúc này hành động không hề bị ảnh hưởng.
Người tới cũng không ngờ rằng sẽ có cái nồi bay tới, lúc này đã bị Tiêu Vũ bắt được.
Cành cạch một tiếng, Tiêu Vũ đã lấy còng tay ra, còng tay của mình và tay của người này lại với nhau.
Khói mù lượn lờ, người kia còn muốn ra tay.
Tiêu Vũ suy nghĩ một cái, dùng không gian lấy đi một phần sương mù. Đương nhiên mọi người bên ngoài sẽ không phát hiện ra quá trình này, bọn họ chỉ thấy đột nhiên sương mù loãng đi rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận