Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 142: Hai Vị Này Là Tả Hữu Tướng Quân Của Ta

.



Chương 142: Hai Vị Này Là Tả Hữu Tướng Quân Của Ta
Cho dù quan hệ của bọn họ không được coi là hòa thuận, cũng không có thù hận gì lớn, hơn nữa đó cũng chỉ là những mâu thuẫn nội bộ. Tẩu tử của nàng thì chỉ có mình nàng được bắt nạt thôi, chưa tới lượt người ngoài bắt nạt giúp!
Lý Uyển lo lắng: “Cũng không biết bây giờ Nguyên Cảnh đang ở đâu.”
“Vũ Nhi, ngươi…” Lý Uyển muốn mở miệng cầu xin Tiêu Vũ giúp đỡ, nhưng lời đến bên miệng, lại có chút không biết mở miệng như thế nào.
Tiêu Vũ nói: “Yên tâm đi, chính Nguyên Cảnh bảo ta tới cứu ngươi.”
Ánh mắt không chút sinh khí của Lý Uyển lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Tiêu Vũ gật gật đầu: “Cho nên ngươi phải tỉnh táo lại, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Nguyên Cảnh.”
Chờ đến gần đại doanh lưu đày, Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ một chút, các ngươi bây giờ vẫn không thể đi theo chúng ta, ta phải sắp xếp cho các ngươi một thân phận.”
Nghĩ như vậy, Tiêu Vũ huýt sáo một tiếng.
Không bao lâu sau, Tiêu gia huynh đệ lại xuất hiện.
Tiêu Vũ nói: “Trước mắt ngươi dẫn Thái tử phi đi theo hai người, chờ đến khi bọn ta rời khỏi Dĩnh Xuyên thì đưa người đến đại doanh lưu đày, nói đây là phạm nhân lưu đày do Dĩnh Xuyên đưa tới.”
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Lúc trước người của Hắc Phong trại không phải là do bị ép vào trong đại doanh lưu vong sao?
“Bọn họ là...” Lý Uyển có chút nghi hoặc nhìn hai người mặc y phục Thẩm phủ.
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Quên giới thiệu cho ngươi, hai vị này là Tả Hữu Tướng quân của ta.”
“Yên tâm đi, bọn họ rất trung thành, đã theo ta làm rất nhiều chuyện lớn.” Tiêu Vũ cũng không quan tâm giải thích nhiều, để Lý Uyển lại đây quay về đại doanh lưu đày trước đã.
Sau khi trở về, Tiêu Vũ trực tiếp vào trong lều.
“Công chúa? Thế nào rồi?” Dung Phi chờ mong hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Cứu được người ra rồi, nhưng trước mắt phải để âm thầm đi theo chúng ta một đoạn.”
“Như vậy có nguy hiểm không? Người của Dĩnh Xuyên vẫn luôn đuổi theo bọn họ.” Dung Phi hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Y phục của Nguyên Cảnh, ta đã ném lại Xuân Hồng lâu rồi, con chó săn kia nhất thời sẽ không đuổi kịp.”
Còn Tiêu Nguyên Cảnh ở cạnh Tiêu Vũ xịt nước hoa, hiệu lực thần tiên. Mùi hương này thơm ngào ngạt, khiến người ta dễ say xẩm, còn có công dụng chống muỗi.
Chó săn trong chốc lát cũng không thể đánh hơi ra được.
Hơn nữa... Hiện tại Dĩnh Xuyên sắp đại loạn, cũng không có chủ sự, phỏng chừng không chia ra để đuổi bắt Tiêu Nguyên Cảnh được.
Sau khi Tiêu Vũ đưa Tiêu Nguyên Cảnh đến chỗ Lý Uyển, lúc này mới trở về đại doanh lưu đày nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Dĩnh Xuyên đã náo nhiệt.
“Có nghe nói không? Đêm qua Thái thú Tôn Đại đã chết!” Đám dân chúng đều đang bàn tán.
“Tôn Đại cái gì, trong mắt ta đó là một tên tôn tử! Tên tôn tử này lấy tiền của bách tính bình thường chúng ta không ít, chết cũng đáng đời!”
Trong tiếng bàn tán của các đông đảo dân chúng, nhóm người Tiêu Vũ thuận lợi ra khỏi thành.
Thật ra thành đã bị đóng lại từ lâu, nhưng người của đại doanh lưu đày lại không thể bị chặn ở chỗ này.
Phụng chỉ lưu đày, bất kỳ người nào cũng không có quyền ngăn cản. Huống chi cũng không ai cảm thấy những phạm nhân này còn có bản lĩnh phạm tội lớn như vậy.
Rời khỏi Dĩnh Xuyên, lại hai ngày nữa trôi qua, huynh đệ Tiêu gia đã theo tới.
Vạn Hổ hơi lấy làm lạ hỏi: “Sao hai vị lại đến đây?”
Tiêu Cung không nhịn được nói: “Thẩm đại nhân nhà bọn ta sợ Công chúa bỏ trốn nên kêu bọn ta đi theo suốt quãng đường.”
“Lần này bọn ta tới đây là để truyền tin cho quản sự Tiền đại nhân, còn nữa... hai phạm nhân này là của Trần quận, Thái thú bên kia kêu hai huynh đệ bọn ta tiện đường đưa tới, cùng nhau lưu đày tới Ninh Nam tháp.” Tiêu Cung tiếp tục nói.
Mặc dù Vạn Hổ này có một chút đầu óc nhưng trước kia bị Trần Thuận Niên chèn ép không ít, cũng luôn không tiếp xúc với trung tâm quyền lực của đại doanh, vì vậy lúc này chỉ nghi hoặc đơn thuần, lừa gạt một chút là có thể cho qua.
Tiêu Vũ nhìn Vạn Hổ vài lần. Nàng đã cho người điều tra gốc gác của Vạn Hổ rồi.
Vạn Hổ này không giống với Trần Thuận Niên, Trần Thuận Niên là không việc xấu nào không làm, còn Vạn Hổ chỉ nghiêm túc chấp hành chức trách trông coi phạm nhân lưu đày của bản thân. Vì vậy Tiêu Vũ cũng không định ra tay với hắn ta.
Bây giờ chỉ có thể hi vọng Vạn Hổ đừng cứ nhảy tới nhảy lui bên bờ nguy hiểm. Nếu đến tình trạng không thể nào làm khác, Tiêu Vũ cũng chỉ có thể nghĩ cách khiến Vạn Hổ câm miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận