Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 147: Cứu Người

.



Chương 147: Cứu Người
Ánh mắt của mọi người hướng vào một chỗ. Đó là một nam tử trẻ tuổi, hắn ta chật vật bơi trong nước, trên lưng còn cõng một người, xem ra đã có chút kiệt sức.
Trong dòng nước lũ nhấp nhô mãnh liệt này, cho dù là người có kỹ năng bơi lội tốt đến đâu cũng không thể nào chống lại sức mạnh khổng lồ của tự nhiên.
Lúc này người nọ dùng hết sức lực toàn thân bơi tới, ôm lấy một cây cột trụi lủi trước cửa dịch trạm. Cây cột đó dùng để buộc ngựa. Lúc lũ lụt đến, Tiêu Vũ đã kêu người thả ngựa chạy rồi, như vậy có lẽ còn có một con đường sống. Nếu buộc chúng ở đây cũng không biết tương lai sẽ thế nào.
Cây cột buộc ngựa kia ngâm trong nước lũ hiển nhiên không chịu nổi sức nặng của hai người. Hắn ta bất chợt ngẩng đầu đã thấy hình như trên nóc nhà dịch trạm có vài người.
Đứng trước nhất chính là một thiếu nữ áo đen. Trong mưa gió, hắn ta không thấy rõ gương mặt của nữ tử này lắm, nhưng lại thấy rõ động tác của nàng, bởi vì nàng đã bắt đầu di chuyển.
Tiêu Vũ vừa rồi còn đang giấu tài đã nhảy xuống trong tiếng kêu khẽ của Dung Phi: “Cẩn thận!”
Tiêu Vũ một đường bơi tới, nói thẳng: “Theo ta!”
Trên người nàng mang theo hai sợi dây thừng buộc trên xà nhà, đã có sợi dây thừng này, Tiêu Vũ mang theo hai người kia trở về.
Tuy rằng bên trong dịch trạm cũng đầy nước nhưng nước ở đây không chảy xiết như vậy, có thể nói là gần như bất động.
Tiêu Vũ vừa mang người về, Tiền Xuyên đa nghiêm nghị ra lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Kéo lên đi!”
Các sai dịch lập tức kéo đám người Tiêu Vũ lên.
“Tại hạ Thống lĩnh thủ quân Nam Dương phủ Sở Duyên, đa tạ vị cô nương này và các ân nhân cứu mạng.” Sở Duyên mở miệng.
Lúc này Tiêu Vũ mới chú ý tới trên cơ thể người này mặc chiến bào của thủ quân, chỉ có điều chiến bào khăn đỏ giáp bạc đã vô cùng lộn xộn. Chỉ là quần áo xốc xếch và búi tóc ẩm ướt rơi rụng cũng không thể che giấu khuôn mặt anh tuấn.
Sở Duyên vẫn nhìn thiếu nữ vừa rồi giống như thần linh giáng lâm, nhảy vào trong nước lũ cứu mình, hỏi: “Không biết vị cô nương này xưng hô thế nào?”
Lúc này Tiêu Vũ mới lên tiếng nói: “Tiêu Vũ.”
“Các ngươi... là ai?” Sở Duyên chỉ cảm thấy cái tên này quen tai một cách khó hiểu, hắn ta lại nhìn người xung quanh, nam nữ già trẻ sai dịch người bình thường đều có, lại lấy làm lạ.
Tiêu Vũ cười xán lạn nói: “Công chúa vong quốc Tiêu Vũ, cùng với... đội ngũ lưu đày đến Ninh Nam tháp.”
Nói như vậy rất dễ khiến người ta hiểu được.
Lúc này Sở Duyên mới chợt hiểu: “Ngươi... ngươi chính là Trưởng Công chúa Tiêu Vũ?”
Trong ánh mắt của thiếu niên lang tràn đầy vẻ khó tin.
Tiêu Vũ nhìn Sở Duyên, hỏi: “Sao? Có vấn đề?”
Nếu hắn ta dám xem thường người bị lưu đày, Tiêu Vũ đảm bảo mình sẽ một cước đạp hắn ta xuống dưới, để hắn ta ở đâu đó mát mẻ đợi đi.
Sở Duyên vội vàng nói: “Không, không có vấn đề.”
Chỉ là hắn ta nghe nói Trưởng Công chúa Tiêu Vũ là một người không biết võ thuật, vì ở bên Vũ Văn Thành mà chống đối bệ hạ.
Kết quả là cả nhà Vũ Văn mưu phản, Tiêu thị vong quốc. Theo Sở Duyên thấy, Tiêu Vũ tuyệt đối là một trang nổi bật trên con đường vong quốc của Tiêu thị.
Lúc này ông lão được Sở Duyên cõng cũng hồi phục tinh thần, mờ mịt mở mắt.
Tiêu Vũ hỏi: “Vị này lại là ai?”
Sở Duyên hơi lúng túng nói: “Không biết?”
Tiêu Vũ hỏi: “Không biết mà ngươi cõng ông ấy bơi trong nước?”
Thoạt nhìn kỹ năng bơi lội của Sở Duyên này không tệ, nếu vứt bỏ ông lão này thì không cần nàng cứu, hơn phân nửa cũng không chết được.
Ông lão mở miệng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của các vị, ta là lý chính Vân Sơn thôn, thôn bọn ta cách đê đập gần nhất, ta vốn định vào thành nói với Thái thú, ai ngờ còn chưa vào thành đã bị nước cuốn trôi...”
Tiêu Vũ quan sát ông ấy một chút, phát hiện quả thật trông có vẻ ông ấy là người làm việc tay chân quanh năm.
Thật không nhận ra tính cách của tên Sở Duyên này cũng không tệ lắm. Tiêu Vũ âm thầm tổng kết. Nàng không tiếc công cứu người, giang sơn này vốn là giang sơn của hoàng tộc Tiêu thị, người trong thiên hạ đều là con dân của nàng, nhưng nàng sẽ không cứu kẻ trong lòng mang ý xấu.
Bên dưới nước lũ cuồn cuộn, mọi người ở trên nóc nhà thổn thức không thôi. Dưới thiên tai, cho dù là sai dịch hay là phạm nhân lưu đày, hoặc là dân chúng bình thường cũng đều bất lực giống nhau.
Mưa rất lạnh, vừa rồi Tiêu Vũ xuống nước cứu người nên quần áo đã sớm ướt đẫm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận