Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 143: Chó Cắn Chó Miệng Đầy Lông

.



Chương 143: Chó Cắn Chó Miệng Đầy Lông
Dù sao nàng không thể vì nhất thời nhân tù mà lấy nhiều người bên phía mình ra mạo hiểm như vậy.
Những người đi theo nàng là vì tin tưởng nàng mới chọn đi theo, nếu nàng có thể thành công là tốt nhất, còn nếu không làm nên chuyện, vậy nàng cũng tuyệt đối sẽ không để mọi người bị liên lụy.
Đám người Tiêu Vũ rầm rộ rời khỏi Dĩnh Xuyên. Nếu là lúc trước thì Thẩm Hàn Thu đã đuổi tới như chó điên từ lâu rồi, nhưng lúc này hắn ta không còn tinh thần sức lực gì để truy bắt Tiêu Vũ nữa. Bởi vì Thẩm Hàn Thu đã bị Vũ Văn Thành bắt lại.
Thẩm Hàn Thu giận điên lên: “Thái tử điện hạ! Dư nghiệt tiền triều vừa mới xuất hiện ở Dĩnh Xuyên, Dĩnh Xuyên đã bị Trộm Nồi Tặc trộm sạch không còn gì, nhất định tên Trộm Nồi Tặc này có quan hệ sâu sắc với dư nghiệt tiền triều!”
“Hơn nữa theo ta được biết, đại đội lưu đày của Tiêu Vũ cũng mới đến Dĩnh Xuyên, nói không chừng dư nghiệt tiền triều và Trộm Nồi Tặc kia đều là chạy đi cứu Tiêu Vũ! Chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo!” Thẩm Hàn Thu miệng đắng lưỡi khô khuyên lơn.
Thế nhưng Vũ Văn Thành không có hành động gì.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Thẩm Hàn Thu: “Thẩm Hàn Thu, trước khi ngươi tới bốn quận Thái Hành này, Trộm Nồi Tặc không tới đây trộm đồ. Ngươi vừa đến, tên trộm kia đã tới rồi.”
“Về phần Dĩnh Xuyên ngươi nói... Ai biết có phải là thủ thuật che mắt mà ngươi và tên Trộm Nồi Tặc kia bày ra để giải vây hay không?” Vũ Văn Thành hừ lạnh một tiếng khinh thường nói.
Bây giờ hắn ta mặc kệ những thứ này, chỉ muốn giết chết tên Thẩm Hàn Thu này!
Vũ Văn Thành đã biết được từ chỗ Trương Thanh rồi, lúc Thẩm Hàn Thu đến bốn quận Thái Hành còn mang theo khăn tay thêu tên của Văn Thanh Lan!
Thảo nào Văn Thượng thư đã bị giam cầm rồi mà Văn Thanh Lan còn dám cãi nhau với mình như vậy! Nhất định là vì Thẩm Hàn Thu ở sau lưng âm thầm chống đỡ cho nàng ta!
Không một nam nhân nào có thể cho phép gian phu thông dâm với nương tử của mình có thể kiêu ngạo trước mặt mình như vậy.
Tuy rằng Vũ Văn Thành đã không còn là nam nhân gì nữa, nhưng chính vì vậy thần kinh nhạy cảm yếu ớt kia càng tăng lên.
Thẩm Hàn Thu chán ghét nhìn Vũ Văn Thành, hắn ta cảm thấy lúc này Vũ Văn Thành vốn dĩ không thể thuyết phục được!
“Thái tử điện hạ, nếu làm chậm trễ đại sự đuổi bắt Trộm Ngồi Tặc, bệ hạ trách mắng, hậu quả không phải ta và ngài có thể gánh nổi.” Thẩm Hàn Thu híp mắt nói.
Vũ Văn Thành liên tục cười lạnh: “Thẩm Hàn Thu, ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Nói đến đây, trong ánh mắt của Vũ Văn Thành có thêm vài phần tối tăm phiền muộn: “Bổn cung là Thái tử, bệ hạ là phụ thân của ta, ông ấy có thể trách mắng ta thế nào?”
“Về phần ngươi, Thẩm Hàn Thu, ngươi không khỏi quá không đặt ta vào mắt rồi!” Vũ Văn Thành lạnh giọng nói.
“Lần này ngươi phải hồi kinh chịu phạt với ta.” Vũ Văn trầm giọng nói.
Vũ Văn Thành chỉ muốn nhân cơ hội lần này triệt để giẫm chết Thẩm Hàn Thu.
Lúc này Tiêu Vũ không biết chuyện đã xảy ra ở Quảng Dương quận, nếu nàng biết thì nhất định cũng sẽ rất vui mừng. Trò hay chó cắn chó miệng đầy lông này, đương nhiên là nàng vui vẻ quan sát rồi.
Lúc này Tiêu Vũ, Tiêu Nguyên Cảnh, Lý Uyển và hai vị nương nương ngồi trên một chiếc xe ba gác, người đánh xe là Liễu Sơn.
Lý Uyển mang theo Tiêu Nguyên Cảnh chạy trốn cả quãng đường, lúc này tinh thần nàng ấy vẫn có chút căng thẳng: “Ta cứ được đưa vào như vậy liệu có bị phát hiện hay không?”
Tiêu Vũ chỉ vào Tiền Xuyên bên kia, mở miệng hỏi: “Thấy không?”
“Đó là người của ta.” Tiêu Vũ nói.
Lý Uyển nghe thấy lời này thì hơi kinh ngạc: “Quản sự của đại đội lưu đày này vậy mà lại là người của ngươi?”
Dung Phi bên cạnh yên lặng nghĩ, vốn không phải, nhưng sau một loạt hành động mạnh mẽ quyết liệt của Công chúa, chẳng mấy chốc đại đội lưu đày này đã sắp trở thành đội danh dự của Công chúa rồi.
Lý Uyển nhìn Tiêu Vũ, áy náy nói: “Thật xin lỗi, lúc trước không đưa theo ngươi đi cùng.”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Tình hình lúc đó, chúng ta có thể trốn một người thì hay một người! Ngươi không cần nói xin lỗi với ta.”
Lý Uyển lại không phải trốn một mình mà là mang theo hi vọng cuối cùng của hoàng tộc Tiêu thị bỏ trốn.
Lý Uyển nhìn Tiêu Vũ nói: “Vẫn phải đa tạ ngươi đã cứu ba mẹ con bọn ta.”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì hơi mờ mịt nhìn Lý Uyển và Tiêu Nguyên Cảnh. Không phải là vị Thái tử phi tẩu tử này của mình không biết đếm đấy chứ? Ba người ở đâu ra?

Bạn cần đăng nhập để bình luận