Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 169: Nếu Muốn Sống, Có Thể Qua Bên Kia Kiếm Ăn

.



Chương 169: Nếu Muốn Sống, Có Thể Qua Bên Kia Kiếm Ăn
Hai huynh đệ này đều đã hơn bốn mươi tuổi rồi, lúc nói chuyện cũng khá lịch sự, không khiến cho Tiêu Vũ có cảm giác kỳ lạ.
Tiêu Vũ trả lời: “Ta là phạm nhân tới đây lưu đày, muốn hỏi thăm thử tình hình trong này.”
Hai huynh đệ kia lập tức kinh sợ. Ồ, đây thật sự là phạm nhân lưu đày! Thế này cũng quá không giống phạm nhân lưu đày rồi!
Nghĩ vậy, vẻ mặt hai người nhìn Tiêu Vũ đều mang theo một chút cảnh giác. Có thể giữ làn da trắng nõn và quần áo chỉnh tề như vậy trên đường lưu đày thì không phải là loại người bình thường.
Hơn nữa một nữ nhân có thể một mình đi qua rãnh trời, thế không phải nhân vật hung ác thì là gì? Trên giang hồ, nữ tử hành tẩu giang hồ một mình như vậy cũng không dễ chọc, bởi vì bình thường người như vậy đều là nữ Dạ Xoa.
Tôn Nhị nói: “Phạm nhân lưu đày ở khu vực Ninh Nam này đều ở Nguyệt Tuyền trấn gần đây, nơi đó có một nguồn suối tự nhiên, tạo thành một hồ nước.”
“Nếu muốn sống, có thể qua bên kia kiếm ăn.” Tôn Nhị tiếp tục giới thiệu.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu, không ngờ rằng Ninh Nam này còn có một nơi như vậy, có nước thì chắc là sẽ có ốc đảo.
Coi như đây là cơ hội duy nhất để những phạm nhân lưu đày này hối cải làm con người mới.
“Hai người các ngươi ở đây làm gì? Sao lại không đến đó sống?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
“Ngươi cũng thấy đấy, thân hình hai huynh đệ bọn ta thấp bé, người ở đây lại không có lòng tốt gì...” Nói đến đây, Tôn Nhị này lập tức hai mắt đỏ bừng.
“Các ngươi phạm tội gì mà phải đến chỗ này?” Tiêu Vũ lại hỏi.
Hai người nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi là ai? Hỏi nhiều như vậy để làm gì?”
“Ngươi nói cho bọn ta biết trước, ngươi mắc tội gì!” Tôn Đại cảnh giác hỏi.
Rất hiển nhiên, vị huynh trưởng này lợi hại hơn một chút.
Tiêu Vũ ung dung nhìn hai người nói: “Ta chính là Công chúa Đại Ninh Tiêu Vũ.”
“Thật sự là Công chúa?” Tôn Nhị ngạc nhiên nói.
Sắc mặt Tôn Đại tối sầm: “Ngươi xem bọn ta là kẻ ngốc hả? Công chúa mà lại đến chỗ thế này sao?”
“Hơn nữa trước khi ta tới Ninh Nam cũng biết Trưởng Công chúa Tiêu Vũ, nàng chính là nữ nhi được bệ hạ yêu thương nhất, bệ hạ bị điên mới ném Tiêu Vũ tới chỗ này!” Tên Tôn Đại kia tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghĩ thầm trong bụng, xem như bọn họ nói đúng rồi. Cho dù bệ hạ có điên cũng sẽ không ném nữ nhi ruột thịt tới chỗ như thế.
Thoạt nhìn Ninh Nam này địa thế hoang vu, tin tức không linh thông, vì vậy vốn dĩ không biết biến cố xảy ra trên triều đình.
Bọn họ chính là đợt phạm nhân lưu đày đầu tiên tới nơi này sau khi biến cố xảy ra.
Cho dù triều đình có dùng bồ câu đưa thư, vậy cũng chỉ có Thủ quan ở nơi này mới biết được những tin tức đó, người bình thường không có cơ hội gì để tiếp xúc.
Tiêu Vũ không có ý giấu giếm, dứt khoát nói: “Phụ hoàng ta không điên, ta tới nơi này là vì mất nước.”
Hai người nghe thế thì trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ngươi chứng minh mình là Công chúa thế nào?” Hai người kia hỏi.
Tuy rằng Tiêu Vũ muốn nghe ngóng một chút tin tức từ chỗ của hai người này, nhưng cứ bị người ta nghi ngờ chất vấn khiến nàng cũng không có tâm trạng gì, vì vậy Tiêu Vũ nói:
“Nếu các ngươi muốn, ta bỏ tiền mời các ngươi dẫn ta đến Nguyệt Tuyền trấn kia. Nếu không muốn, vậy ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Bọn ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng ngươi chắc chắn chứ? Nhan sắc như ngươi, đến đó sẽ không có kết cục tốt.” Tôn Nhị nhắc nhở.

Tiêu Vũ nhìn Tôn Nhị, hỏi: “Ngươi chỉ cần lấy tiền làm việc, những chuyện khác không cần ngươi quan tâm.”
Tôn Nhị do dự một chút rồi nói: “Vậy được rồi, bọn ta đưa ngươi đi.”
Bọn họ khuyên cũng đã khuyên rồi, Tiêu Vũ cố ý muốn đi, bọn họ cũng không còn cách nào khác đúng không? Cho dù bọn họ không đưa nàng đi thì nàng cũng sẽ tự đi!
Tôn Nhị tự an ủi bản thân một phen, cảm thấy cho dù Tiêu Vũ thật sự bị làm sao cũng không liên quan gì tới mình, lúc này mới quyết định đưa nàng đi.
Trước khi lên đường hai huynh đệ này lấy một cái bao vải cũ nát ra, bắt đầu nhét một chút đồ vào bên trong.
Có bánh nướng cứng ngắc, còn có thịt khô bị hun đen cùng với một vài thứ lộn xộn.
Trước khi lên đường, Tôn Nhị cầm một cái khăn vải đưa cho Tiêu Vũ: “Bão cát bên ngoài rất lớn, ngươi không che mặt một chút sao?”
Tiêu Vũ lục lọi trong tay áo của mình một chút, lấy một cái mặt nạ trùm đầu màu sắc tươi đẹp lộn xộn đeo thẳng vào, sau đó đeo tiếp kính chắn gió.

Bạn cần đăng nhập để bình luận