Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 139: Hắn Ta Muốn Lục Soát Thì Để Hắn Ta Giúp Lục Soát Đi

.



Chương 139: Hắn Ta Muốn Lục Soát Thì Để Hắn Ta Giúp Lục Soát Đi
Tiền Xuyên vội vàng hành lễ: “Ta là quan trông coi phụ trách áp giải phạm nhân đi lưu đày, bái kiến vị đại nhân này.”
“Vị này là Hứa tòng quân của Dĩnh Xuyên.” Người bên cạnh giới thiệu một câu.
Lúc này người của Hứa tòng quân đã bắt đầu lục soát.
Ánh mắt Tiêu Vũ hơi híp lại, trong lòng đã có quyết định, lập tức nhìn Tống Kim Ngọc một cái.
Tống Kim Ngọc cao giọng nói: “Ai ở đó!”
Nói xong Tống Kim Ngọc nói tiếp: “Đại nhân, ta cũng giúp ngươi lục soát, sau khi tìm được người, kính xin ngươi nói tốt vài câu, cho ta giảm bớt hình phạt.”
Nói xong người của Tống Kim Ngọc không nói lời nào lập tức hành động.
Hứa tòng quân không nghĩ tới những phạm nhân này cũng tham dự vào, lập tức muốn ngăn cản.
Tiền Xuyên đã mở miệng: “Vị Tống công tử này là bị hoàng tộc Tiêu thị lưu đày, đây đại khái là hận ý dâng lên, cho nên mới làm như vậy.”
“Hắn ta muốn lục soát thì để hắn ta giúp lục soát đi!” Tiền Xuyên tiếp tục nói.
Hứa tòng quân nghe vậy, không nghi ngờ gì nữa, lập tức nói: “Ngươi không sợ người chạy là được.”
Tiền Xuyên đương nhiên không sợ, nhưng Vạn Hổ lại cảnh giác lên: “Không được rời khỏi gian miếu thờ này! Nếu không thì ta sẽ cho mọi người nếm mùi!”
Tiêu Vũ nghĩ nghĩ một lúc rồi ôm bụng mở miệng nói: “Tiền quản sự, ta muốn đi nhà xí.”
Tiền Xuyên không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên!”
Nói đến đây, Tiền Xuyên nhìn Hứa tòng quân, mở miệng nói: “Thật sự là ngại quá, ta phải đi theo để trông coi người của ta.”
Nói xong Tiền Xuyên lập tức dẫn Tiêu Vũ đi ra ngoài.
Đến một nơi không có ai.
Tiền Xuyên hỏi: “Công chúa điện hạ định làm như thế nào?”
Không phải lại muốn giết người đó chứ?
Tiêu Vũ nhìn thấu ý nghĩ của Tiền Xuyên, lập tức nói: “Yên tâm, lần này ta không giết người, ta cứu người.”
Nói xong Tiêu Vũ nói tiếp: “Canh chừng cho ta.”
Tiền Xuyên quay đầu lại, phía sau không có động tĩnh gì.
Chờ Tiêu Vũ mở miệng lần nữa: “Được rồi.”
Tiền Xuyên quay đầu nhìn lại đã thấy Tiêu Vũ đổi sang một lớp cải trang hoàn toàn mới.
Cả người cao ráo, cao thêm đến mấy phân trên đầu còn đội theo một cái gì đấy có màu sắc rực rỡ… Đó là cái gì vậy?
Tiền Xuyên thiếu chút nữa không bị dọa kêu lên.
Tiêu Vũ liếc Tiền Xuyên một cái: “Ngươi cứ ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ trở về!”
Nói xong Tiêu Vũ nhún người phi lên.
Toàn bộ động tác khiến Tiền Xuyên kinh hồn bạt vía.
Sau khi Tiêu Vũ lên nóc, trực tiếp gỡ một mảnh ngói lên, sau đó cầm lấy nỏ tiễn, giương cung, bắn một mũi tên thẳng về phía Hứa tòng quân.
Vai trái của Hứa tòng quân lập tức trúng tên.
“Kẻ nào!”
Lúc này Tiêu Vũ phóng từ trên nóc nhà xuống, phi thẳng ra sau bàn thờ. Lấy ra một thứ giống như một bao tải đựng đồ rồi cầm đồ chạy ra ngoài.
“Đuổi theo cho ta!” Hứa tòng quân tức giận nói.
Lúc này thuộc hạ của hắn ta nhao nhao đuổi theo.
Tiêu Vũ trốn ở trong không gian, nhìn những người này chạy theo một phương hướng đuổi theo, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
Nàng run run cái túi trong tay, đó là cái túi rỗng, điệu hổ ly sơn mà thôi.
Nàng nhanh chóng thay y phục, gọi Tiền Xuyên, rồi trở về.
Lúc này người của Hứa tòng quân đã quay về.
Tiền Xuyên kỳ quái nhìn người phía trước tới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Người vừa rồi đi vệ sinh cùng ngươi đâu rồi?” Hứa tòng quân ôm bả vai mình nói.
Tiêu Vũ mờ mịt nói: “Có vấn đề gì sao?”
Tiền Xuyên quét mắt nhìn Tiêu Vũ trước mắt một chút, phát hiện người vừa rồi chặn đường, dáng người cao hơn người trước mặt một chút mới yên tâm.
Sau khi Tiêu Vũ trở về, thấy Tống Kim Ngọc nháy mắt ra hiệu với Tiêu Vũ.
Tiền Xuyên nhìn nhìn Vạn Hổ, nói: “Vạn Hổ, ngươi mang theo mấy người, đi giúp Hứa tòng quân.”
Vạn Hổ gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Vạn Hổ rất vui lòng tham gia vào chuyện như vậy.
Tống Kim Ngọc dẫn Tiêu Vũ đến chỗ chiếc xe gỗ của mình.
Tiêu Vũ nhìn xuống, nàng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ, y phục tả tơi, đang ngồi xổm dưới xe gỗ run lẩy bẩy.
Lúc cậu bé nhìn thấy Tiêu Vũ, ánh mắt hơi sáng lên, lập tức hô: “Cô…”
“Cô độc sao! Cô đơn lạnh lẽo quá!” Tống Kim Ngọc cất giọng cảm khái một câu.
Những lời này nhất thời khiến củ cải nhỏ kia nén giọng lại.
Lúc này thủ hạ của Tống Kim Ngọc đã vây kín lấy chiếc xe, người bên ngoài căn bản là không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì trước đây Tống Kim Ngọc vẫn luôn như vậy.
Tiêu Vũ ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Nguyên Cảnh?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận