Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 614: Rốt Cuộc Là Ai Đang Ở Đây Giả Thần Giả Quỷ

.



Chương 614: Rốt Cuộc Là Ai Đang Ở Đây Giả Thần Giả Quỷ
Không ai dám lên tiếng. Mà trên thực tế cũng không ai đến gần.
Thánh quân bình tĩnh nhìn xung quanh: “Rốt cuộc là ai đang ở đây giả thần giả quỷ!”
Thánh quân nhận ra có người đang giả thần giả quỷ, vẻ mặt hắn ta trở nên khó coi. Cuối cùng, ánh mắt của Thánh quân dừng tại nơi không gian của Tiêu Vũ, lạnh giọng nói: “Có ai ở kia?”
“Thánh quân, nơi đó vốn không hề có người...” Có người nhắc nhở. Nơi này đúng thực không có ai.
Vẻ mặt Tiêu Vũ khẽ thay đổi, tên này đúng là nhạy bén, vậy mà cũng cảm giác được.
Nhưng khi Thánh quân ném một thứ gì qua đó, thứ kia không có gì cản lại rồi rơi xuống. Không gian của Tiêu Vũ là một sự tồn tại hư vô, vốn sẽ không bị đồ đạc bên ngoài ném trúng.
Sắc mặt Thánh quân càng trở nên khó coi, bị người ta rình coi nhưng lại không tìm ra được rốt cuộc là ai đang rình coi mình.
Giống như rõ ràng có cảm giác có người cao cao tại thường nhìn mình, thực sự khiến người ta quá hoảng sợ rồi. Cho dù người độc ác như Thánh quân, lúc này vẻ mặt cũng có chút âm u.
Bên ngoài lại vang lên tiếng truyền tin: “Hồi bẩm Thánh quân, Vũ Văn bệ hạ cầu kiến!”
Thánh quân lạnh giọng nói: “Không gặp!”
Nhưng Vũ Văn Phong đã bước vào, phản ứng đầu tiên của ông ta khi nhìn thấy Thánh quân chính là hành lễ: “Thánh quân, thứ ta muốn ngài chuẩn bị xong chưa?”
Thánh quân cười lạnh rồi nói: “Ta bảo ngươi đưa người đến cho ta, người đâu?”
Vũ Văn Phong nói tiếp: “Nói thế nào ta cũng là vua của một nước, ta đã ngầm cho phép ngươi làm việc này rồi, lẽ nào ngươi còn muốn ta tự mình bắt dân mang đến đây sao?”
Tiêu Vũ nghe thấy những lời này lại thấy hơi bất ngờ. Vậy mà Vũ Văn Phong còn có một chút ít lương tâm.
Đương nhiên, lương tâm không nhiều là đúng rồi. Hơn nữa Vũ Văn Phong làm như vậy quá nửa cũng không phải do ông ta có lương tâm gì cả, mà do ông ta không muốn dính dáng đến việc này mà thôi.
Nếu như ngày sau việc này truyền ra ngoài thì ngôi vị Hoàng đế của ông ta ngồi không vững nữa rồi.
Thánh quân nhìn Vũ Văn Phong, vẻ mặt lạnh lẽo: “Vũ Văn Phong, nếu như ngươi còn muốn thiên hạ này, tốt nhất là làm theo lời ta dặn!”
Vũ Văn Phong thấy Thánh quân uy hiếp mình như vậy, sắc mặt ông ta tái mét. Lúc này ông ta có hơi hối hận. Sớm biết vậy để đám người bị lưu đày đi Ninh Nam kia đến luôn sơn trang, chẳng phải có ích hơn sao.
Nhưng khi đó đâu ai ngờ tới, ông ta muốn dùng cách này để khống chế lòng dân? Hơn nữa trước kia ông ta và Thánh quân chỉ là quan hệ hợp tác. Ông ta chỉ cần lấy thuốc, về việc Thánh quân sẽ làm gì đều không liên quan đến ông ta.
Vũ Văn Phong cười theo: “Thánh quân, ngươi đưa thuốc cho ta trước, những chuyện còn lại đều dễ xử lý.”
Thánh quân nghe đến đây thì lạnh giọng nói: “Bây giờ không có thuốc.”
Theo lí mà nói là có thể luyện chế ra được một phần. Nhưng mà... bây giờ trong đó đều là phân lợn, thuốc này không có cách nào để luyện chế nữa rồi.
Vũ Văn Phong cau mày nói: “Tại sao?”
Thánh quân lạnh giọng nói: “Trong sơn trang của ta có gian tế, ta phải thanh trừ nội tặc, rồi mới có thể tiếp tục luyện chế.”
Khi Vũ Văn Phong ra khỏi chỗ Thánh quân, người bên cạnh ông ta nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài nói xem có phải Thánh quân tự mình giữ thuốc lại không? Thuốc này lợi hại như vậy, hắn ta cầm lấy, hoàn toàn có thể thống trị giang sơn...”
“Ai mà biết được liệu kẻ này có suy nghĩ gian dối hay không?”
Vũ Văn Phong nghe thuộc hạ của mình nói, vẻ mặt trầm xuống. Đúng vậy... cũng không phải không có khả năng này.
Tiêu Vũ theo dõi ở chỗ Thánh quân một lát, sau đó nàng tùy tiện thả mấy mồi lửa, rồi tạm thời dịch chuyển tức thời ra khỏi chỗ này.
Thánh quân này nhìn có vẻ thâm sâu khó lường, bản thân Tiêu Vũ không muốn đối chọi cứng với hắn ta.
Không sai, nàng là lính đặc chủng, nhưng cũng không phải thần tiên. Nếu thực sự đánh nhau thì cũng khó nói.
Hơn nữa, ai mà biết được sau khi nàng trúng cổ độc liệu có chết không? Nước linh tuyền có thể giữ mạng, nhưng cũng không phải bách độc bất xâm.
Vậy... phải thăm dò mức độ trước. Ai là người đi thăm dò mức độ của Thánh quân? Đương nhiên là Vũ Văn Phong.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vũ lại nghĩ đến một người, đã rất lâu rồi nàng chưa đi gặp Chân Pháp đạo trưởng.
Nhắc đến Chân Pháp đạo trưởng này, từ ngày cuộc sống của Vũ Văn Phong không được yên ổn, thì ông ta nhìn Chân Pháp đạo trưởng rất không thuận mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận