Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 517: Tiễn Biệt

.



Chương 517: Tiễn Biệt
Nói xong, Thẩm Hàn Thu không cho Tiêu Tiên Nhi cơ hội nói nữa.
Tiểu Tiên Nhi nhìn bóng dáng Thẩm Hàn Thu rời đi, có chút chán nản, nàng ta không biết Tiêu Vũ đã cho những nam nhân này bùa mê thuốc lú gì mà khiến bọn họ quyết một lòng với nàng như thế!
Thật ra Tiêu Vũ gì gì có bùa mê thuốc lú gì chứ?
Ngay cả khi có, thế thì cũng không chỉ nhắm vào nam nhân đâu!
Mà phải nhắm vào tất cả già trẻ trai gái.
Sau khi Thẩm Hàn Thu đi tham quan hết căn cứ, nếm thử món bún ốc đặc sản của căn cứ và sầu riêng của Tiêu Vũ, lúc này mới chuẩn bị cáo từ.
“Công chúa điện hạ, thuộc hạ phải về đây, xin Công chúa giữ gìn sức khỏe.” Thẩm Hàn Thu bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Vũ.
Nếu không phải vì tương lai của Công chúa, hắn ta cũng muốn ở lại căn cứ này, sống một cuộc sống không tranh đua với đời.
Tiêu Vũ ấm áp nói: “Thẩm đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, hơn nữa cũng sẽ cố gắng sớm ngày phục quốc. Sau khi ta phục nước, ngươi vẫn sẽ là Thống lĩnh hộ vệ hoàng cung!”
“Không, ta còn phải thăng chức cho ngươi!” Tiêu Vũ lại nói.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Hàn Thu hiện lên một nụ cười hiếm hoi: “Cho dù ta chỉ làm người hầu bên cạnh Công chúa, ta cũng sẽ rất vui vẻ.”
Nhìn thấy Thẩm Hàn Thu như vậy, Tiêu Vũ cười nói: “Thẩm đại nhân là một người tài người tốt như vậy, bổn cung đương nhiên sẽ không khinh thường bạc đãi rồi.”
“Trước khi tạm biệt, ta còn có một điều muốn nhắc nhở người.” Thẩm Hàn Thu nhìn nữ tử trước mặt rồi nói tiếp.
Tiêu Vũ nhìn về phía Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thu đã nói: “Tiêu Tiên Nhi kia không phải người tốt, xin Công chúa hãy cẩn thận.”
Tiêu Vũ gật đầu, làm sao nàng không biết Tiêu Tiên Nhi không phải người tốt chứ, nhưng Tiêu Tiên Nhi cũng chưa làm chuyện gì quá giới hạn, nể mặt Nam An Vương, nàng không thể làm tổn thương người ta được.
“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta biết rồi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Thẩm Hàn Thu đang định xoay người rời đi.
Tiêu Vũ bỗng hét lớn: “Chờ đã.”
Thẩm Hàn Thu có phần mong đợi nhìn Tiêu Vũ, còn tưởng Tiêu Vũ sẽ nói thêm nhiều điều với mình, nhưng lại thấy Tiêu Vũ lấy ra một túi vải đưa qua.
“Cho ngươi cái này.” Tiêu Vũ ôn hòa nói.
Thẩm Hàn Thu mở ra xem thì thấy bên trong đầy vàng bạc lấp lánh.
“Công chúa, đây là sao?” Thẩm Hàn Thu có phần khó hiểu.
Tiêu Vũ nói: “Ta biết Vũ Văn lão cẩu không phát bổng lộc, nhưng hiện giờ ngươi đã là thuộc hạ của ta, ta phải phát bổng lộc cho ngươi, không chỉ ngươi, mà cả thuộc hạ của ngươi nữa, ai khổ cũng không thể để các huynh đệ khổ.”
Triệu Kiếm nhìn cảnh này, mắt sắp nhỏ lệ: “Công chúa, người không biết đâu, sau khi kinh thành bị trộm, quý phủ của bọn ta mất hết đồ đạc lớn nhỏ, muốn ăn thịt trong phủ ta chỉ có thể đi lên núi săn thú. Nhưng bây giờ con mồi cũng khó tìm...”
Thẩm Hàn Thu trừng mắt nhìn Triệu Kiếm.
Triệu Kiếm nhận ra, có lẽ đại nhân nhà mình không muốn để Công chúa biết cảnh bi thảm của họ.
Thẩm Hàn Thu từ chối: “Công chúa, hiện giờ người rất cần dùng tiền, người cứ giữ lại dùng đi.”
Tiêu Vũ không nhịn được cười lớn, oai phong vạn trượng nói: “Ngươi khỏi lo tiết kiệm cho ta, ta có tiền mà!”
Lại nói câu vô lương tâm, chút tiền này coi như lấy từ Thẩm phủ, trả lại cho Thẩm Hàn Thu thôi, thế này cũng còn thiếu nhiều lắm.
Nếu Thẩm Hàn Thu biết chính nàng là thủ phạm đốt Thẩm phủ...
Tiêu Vũ nghĩ thế, trong lòng hơi chột dạ.
Tiêu Vũ nhét tiền vào tay Thẩm Hàn Thu: “Đây là bổng lộc, ngươi cứ cầm lấy đi!”
Thẩm Hàn Thu không từ chối được nên đành nhận lấy, rồi lững thững rời khỏi căn cứ ốc đảo.
Trên đường đi, Triệu Kiếm cảm thán: “Không ngờ Công chúa giống như thay đổi thành một người khác vậy.”
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu có vẻ buồn bã: “Công chúa không thay đổi, Công chúa vẫn là một người thiện lương hào phóng như vậy.”
“Chỉ là sau này bị tên Vũ Văn Thành dẫn lối sai thôi.” Thẩm Hàn Thu hừ lạnh nói.
Lúc này Thẩm Hàn Thu giống như fan cuồng của Tiêu Vũ, là người cuồng nhiệt tôn sùng Tiêu Vũ, dù nàng có sai thì nhất định là do người khác sai!
Tiễn Thẩm Hàn Thu đi rồi, Tiêu Vũ đi tìm Tiêu Tiên Nhi.
Tiêu Tiên Nhi đang ngồi trên mảnh đất trống cạnh doanh trại gảy tỳ bà, nhan sắc nàng ta kém Tiêu Vũ, nhưng vẫn là một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi.
Không ít người xung quanh liếc nhìn qua bên này.
Khi Tiêu Vũ đến, Sở Duyên đi tới trước nhất.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Tiêu Tiên Nhi hỏi: “Nàng ta luôn thế này sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận