Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 167: Sạt Lở

.



Chương 167: Sạt Lở
Thật không ngờ rằng lũ lụt thì không gặp phải, nhưng lại gặp phải sạt lở.
Lúc này mọi người cũng phát hiện điều bất thường.
Núi đá và nước bùn trộn lẫn với nhau tràn xuống núi, lao tới trước mặt mọi người như thiên quân vạn mã. Đã có người nhanh chân bỏ chạy, chạy về phía chân núi.
Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này thì lập tức cao giọng bảo: “Mọi người đừng chạy xuống núi, chạy sang hai bên đi!”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức lao tới trước mặt Lý Uyển, dứt khoát khiêng Lý Uyển lên chạy qua một bên.
Vốn dĩ Lý Uyển vô cùng hoảng sợ, nàng ấy không ngờ rằng sau khi Tiêu Vũ gặp nguy hiểm, chuyện đầu tiên vậy mà là muốn cứu mình, trong lúc nhất thời cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Tiêu Vũ suy nghĩ rất đơn giản, bây giờ Lý Uyển đang mang thai, không thể bị hoảng sợ được, lại càng không thể bị đụng ngã.
Những người khác chỉ cần có chân thì đều biết trốn. Bên kia Lệ Phi và Dung Phi dắt díu nhau, cũng đi sang một bên như lời Tiêu Vũ nói.
Việc này khiến bọn họ có cảm giác đối đầu trực diện với sạt lở, nhưng... bọn họ tin Tiêu Vũ. Công chúa tuyệt đối sẽ không hại bọn họ!
Sạt lở lao nhanh xuống ngay trước mặt Tiêu Vũ.
Về phần Dung Phi vẫn nghĩ lại mà rùng mình: “May mà Công chúa nhắc nhở, nếu chúng ta vẫn chạy xuống, nhất định lúc này đã bị chôn rồi.”
Trên thực tế đã có hai phạm nhân bị chôn. Trên đường lưu đày vì có Tiêu Vũ nên một vài phạm nhân đã tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm, nếu không trên đường lưu đày thì mười người có thể có một nửa đến nơi đã là nhiều rồi. Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói lợn rừng đụng phải trên núi, nếu không phải có Tiêu Vũ thì chính là một phiền phức lớn.
Hồi lâu sau, trên núi không còn đá vụn rơi xuống nữa.
Tiêu Vũ nói: “Kiểm kê nhân số.”
Kết quả khiến mọi người thổn thức lại mừng rỡ, người đi theo Tiêu Vũ không ai thương vong, những sai dịch nghe lời Tiền Xuyên cũng không có thương vong.
Nhưng quả thật trận sạt lở này đã chôn vùi hai phạm nhân. Tiêu Vũ chỉ thổn thức, cũng không đồng cảm quá lâu.
Trong lời nói cử chỉ của hai người kia đều không hề có ý hối hận với những tội mà mình từng phạm phải, bây giờ chết coi như là trừng phạt đúng tội.
Sau khi tiến vào Thương Ngô, Tiêu Vũ lập tức nghĩ, đã đến lúc mình tới Ninh Nam thăm dò đường đi một chút rồi.
Nếu Tiêu Vũ cưỡi ngựa của mình, đi một chuyến cũng chỉ mất ba ngày. Đến Ninh Nam xem xét tình huống trước, cũng thuận tiện thu xếp cho mọi người.
Bây giờ đã qua núi lớn, Tiêu Vũ không sợ tên Vạn Hổ kia phát hiện ra điều gì rồi trở về mật báo nữa.
Bởi vì cho dù Vạn Hổ muốn trở về, một thân một mình có thể bình an trở về không cũng là vấn đề.
Cho dù hắn ta bình an trở về cũng phải cần một khoảng thời gian. Lúc đó nàng đã dẫn người của mình tới chỗ lưu đày từ lâu rồi.
Chỉ cần đi qua rãnh trời trong truyền thuyết kia thì Tiêu Vũ không sợ nữa! Điều Tiêu Vũ muốn chính là đưa tất cả điểm yếu của mình đến nơi an toàn.
Tiêu Vũ tự nhiên rời khỏi đội ngũ, cưỡi Đặc Năng Lạp của mình phóng ngựa chạy tới Ninh Nam.
Giữa Ninh Nam và Thương Ngô có một rãnh trời giống như trong truyền thuyết. Lúc này Tiêu Vũ đã đứng ở bên cạnh rãnh trời.
Thứ được gọi là rãnh trời chính là hai bên bờ là hai ngọn núi, bên dưới ngọn núi là nước sông chảy xiết, chỉ có một cây cầu độc mộc bắc giữa hai ngọn núi. Trên cầu độc mộc còn mọc đều rêu xanh.
Cái này... người bình thường phải tốn bao nhiêu may mắn mới có thể bình an đi qua chứ?
Có điều việc này không phải chuyện gì khó đối với Tiêu Vũ. Bởi vì Tiêu Vũ đã lấy dây an toàn ra, như vậy thì nàng sẽ không cần lo bị ngã xuống nữa. Đương nhiên, cho dù nàng có ngã xuống thì lập tức tiến vào không gian, cũng không chết người được.
Thật ra vào những lúc này thế, thứ bị thử thách nhất chính là tâm thái. Có lẽ Tiêu Vũ không có nguy hiểm đến tính mạng nên tâm thái của nàng rất tốt, đặt chân xuống là vững, thuận lợi đi sang phía bên kia.
Chỉ cách một con sông nhưng môi trường hai bên lại khác biệt một trời một vực.
Bên kia vẫn là cỏ cây xanh mướt, bên này chính là sa mạc hoang vu.
Hiện tại Tiêu Vũ không hề để ý tới môi trường, nàng chỉ cần một nơi có thể tích trữ lực lượng. Môi trường tệ một chút cũng không sao, còn có thể cải tạo.
Nhưng bây giờ quan trọng hơn chính là phải nghĩ cách đưa hết người của mình tới, cũng không thể để người khác đi cây cầu độc mộc kia giống như nàng được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận