Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 126: Lai Lịch Của Tống Kim Ngọc

.



Chương 126: Lai Lịch Của Tống Kim Ngọc
Quỷ Mặt Đen giật mình, chỉ thấy Tiêu Vũ đã đáp xuống mặt đất rồi nhảy lấy đà lên theo sức gió, giống như có thể tự khống chế phương hướng, bấy giờ hắn ta mới thấy yên tâm.
Còn Tiêu Vũ thì đã tìm được hai quỷ còn lại trong U sơn Tứ quỷ.
Nếu để lại người kia, chung quy lại sẽ thành mối họa ngầm.
Nàng có thể cảm giác được bọn chúng đang chờ cơ hội hành động, hơn nữa còn cực kỳ chú ý đến chuyện của nàng.
Hôm nay nàng mang đồ trở về, hai tên đó vẫn luôn nhìn bằng ánh mắt không có ý tốt. Chẳng thà nhân lúc này tiêu diệt luôn!
Lúc này hai người bọn chúng đang nấp bên trong một cái hố.
Chỉ thấy Tiêu Vũ từ trên trời giáng xuống.
Đầu tiên thì hai người khẽ sửng sốt … Tiêu muội muội từ trên trời rơi xuống?
“Ngươi đây là “địa ngục không cửa lại tự vào”, đừng trách hai bọn ta không khách sáo!” Phương Lão Tam cười lạnh một tiếng, địch nhân lúc hỗn loạn bắt sống Tiêu Vũ.
Chỉ thấy Tiêu Vũ đáp xuống đất, hai chân đá ngang, mỗi tay một người, kéo hai người lên giữa không trung. Chẳng đợi hai người kia phản ứng lại, Tiêu Vũ đã dứt khoát ném hai người vào trong cơn lốc.
Lúc này Tiêu Vũ cũng cảm giác được mình đang cách cơn lốc càng ngày càng gần, toàn thân bị gió thổi đau đến tê tái, nàng lập tức chui vào không gian.
Cơn lốc này lao tới ầm ầm, nhưng cũng may… đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đợi Tiêu Vũ nghỉ ngơi xong, cơn lốc đã đi qua rồi, chỉ còn lại trận mưa ào ào.
Có vài cái cây bị gãy đôi, khiến cho doanh trại trở nên hỗn loạn.
“Công chúa! Công chúa!” Lúc này mọi người đã bắt đầu đội mưa đi tìm Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ bò dậy từ một đống cành khô: “Ta ở đây!”
Thước Nhi chạy như bay tới, mặc kệ khoảng cách chủ tớ lập tức ôm lấy Tiêu Vũ: “Công chúa! May quá người không sao!”
Tiêu Vũ nói: “Các ngươi có ổn không?”
Thước Nhi vội vàng gật đầu: “Bọn ta rất ổn, là do trên trời tự dưng xuất hiện một tảng đá lớn đè lên một góc lều vải, nếu rơi sâu vào trong tí là đè lên mấy người bọn ta rồi.”
Lúc Thước Nhi nói ra câu này, trong lòng vẫn còn thấy hơi sợ hãi.
Tiêu Vũ không nhịn được muốn cười, tảng đá đâu có rơi từ trên trời xuống? Hơn nữa cũng sẽ không đập trúng bọn họ, là nàng lôi ra ngoài rồi đặt vào đó để gia tăng trọng lực.
Không thì các nàng đã bị thổi bay từ lâu rồi.
Với thời tiết như thế này, người có thể trọng lớn hơn một chút còn chiếm ưu thế, sức lực nhỏ, vóc người nhẹ giống như các nương nương sẽ rất dễ bị thổi bay.
Trần Thuận Niên đã đội mưa gió đứng lên: “Kiểm kê nhân số cho ta! Đừng để người chạy mất!”
Trần Thuận Niên đi về phía Tiêu Vũ, nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ: “Sao ngươi không ở cùng người của ngươi mà lại ở đây?”
Vẻ mặt Tiêu Vũ vô tội: “Ta bị gió thổi qua đây, ngươi cũng biết mà, tay nhỏ chân nhỏ như ta không chống chọi được sức thổi của gió.”
Trần Thuận Niên liếc Tiêu Vũ một cái, thầm nghĩ trong lòng rằng sao cái thứ tai họa này lại không bị gió thổi bay vậy!
Lúc này Tiêu Vũ cũng nghĩ như vậy, sao Trần Thuận Niên lại không bị gió thổi bay chứ?
Có lẽ hai người không thể nào tưởng tượng được, lúc này suy nghĩ của bọn họ lại ăn ý như vậy.
Lúc Thước Nhi dẫn theo Tiêu Vũ trở về, mọi người thấy trên người Tiêu Vũ không có vết thương nên cũng thấy yên tâm. Cùng lúc đó, mọi người bắt đầu “xây dựng lại sau tai họa”.
Lều vải bạt chỉ bị đổ thôi, dựng lại là được.
Bên kia Tống Kim Ngọc đang đứng trên xe ngựa chỉ điểm giang sơn: “Các ngươi nhanh cái tay cái chân lên! Chẳng lẽ muốn để cơn mưa này tưới chết bổn công tử à?”
Còn những người khác thì lại không nhẹ nhàng như vậy.
Mọi người đều rúc vào một chỗ, không ít người đã bắt đầu rơi lệ.
“Nếu biết trước, ta không nên kích động giết người…”
“Đều do ta, sao ta lại đi làm sơn tặc chứ…”
Tiêu Vũ nghe thấy mấy lời này, nhất thời lại cảm thấy những người này cũng không đáng được thương hại.
Trong đội ngũ lưu đày này, có lẽ sẽ có một số người đáng thương thật, nhưng phần lớn đều là ác nhân thật sự. Những người này không đáng được thương hại.
Tiêu Vũ lại dời mắt lên người Tống Kim Ngọc, Tống Kim Ngọc chú ý tới Tiêu Vũ đang nhìn mình, hắn ta lập tức nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước mặt Tiêu Vũ: “Công chúa, vừa nãy ngươi nhìn ta à?”
Tiêu Vũ cười một chút: “Ta chỉ tùy tiện nhìn thôi, ngươi không cần để ý.”
“Công chúa, ngươi có thiếu tiền không?” Tống Kim Ngọc đột nhiên hỏi.
Tiêu Vũ có hơi bất ngờ: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”
“Nếu ngươi thiếu tiền, có thể bán một ít đồ cho ta.” Tống Kim Ngọc cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận