Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 234: Không Phải Là Muốn Tính Mạng Của Ta Đó Chứ

.



Chương 234: Không Phải Là Muốn Tính Mạng Của Ta Đó Chứ
Lần sau ra ngoài mua đồ, chắc chắn sẽ không dẫn theo những người này, an toàn thì an toàn thật đấy nhưng lại quá không gần gũi với dân chúng. Nếu nàng mà dẫn theo Tô Lệ Nương, chắc chắn chưởng quầy này sẽ cực kỳ nịnh nọt.
Tiêu Vũ đẩy tiền lên trước, mở miệng nói: “Bọn ta không cần bạc của ngươi.”
“Vậy… vậy muốn cái gì? Không phải là muốn tính mạng của ta đó chứ?” Chưởng quầy run rẩy hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Bọn ta chỉ là khách đến ở trọ bình thường thôi, còn phòng trống không?”
Nói xong Tiêu Vũ ném miếng vàng lá mà ban nãy chưa tặng được ra ngoài.
“Ở trọ?” Chưởng quầy lập tức hồi thần.
Tiêu Vũ nói: “Không thì sao? Cửa hàng mặt tiền này của ngươi nghèo kiết xác như vậy, ta có thể coi trọng cái gì?”
“Cô nãi nãi, các vị đại gia, mời lên lầu.” Chưởng quầy vội vàng nói.
Hắc Phong đi ở cuối cùng quay đầu cầm lấy dao phay, nhìn chưởng quầy, cố gắng nặn ra một nụ cười hiền lành. Nhưng nụ cười này ở trong mắt chưởng quầy lại có đôi phần vặn vẹo.
“Chưởng quầy, ngươi thấy ta có giống người tốt không?” Hắc Phong chân thành hỏi.
Chưởng quầy vội vàng nói: “Giống… giống…”
Không giống cũng phải nói giống! Đang cầm dao phay đó.
Hắc Phong hài lòng, lập tức nói: “Thật tinh mắt!”
Hắc Phong cười tủm tỉm, trong lòng nghĩ, quả nhiên trông mình rất giống người tốt, không giống cái tên Quỷ Mặt Đen kia.
Trên thực tế… thật ra trông Hắc Phong cũng không giống người tốt lắm.
Chẳng qua so với Quỷ Mặt Đen mà nói, khí lạnh trên người bớt vài phần thôi.
Đoàn người đi lên lầu.
Tiêu Vũ chọn một căn phòng ở chỗ sát lối đi, sai đó thì bước vào trong.
Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, sau khi Tiêu Vũ đi vào thì hơi nghỉ ngơi một lát, sau đó lập tức đứng dậy: “Đi thôi, xuất phát!”
“Công chúa, chúng ta đi ăn cướp hả?” Tiểu Lâm Tử không nhịn được hỏi.
Tiêu Vũ không nhịn được day thái dương: “Ngươi ấy, sao lại nông cạn như vậy! Cướp cái gì chứ, ta là hạng người như vậy sao? Chúng ta đi ra ngoài mua đồ!”
Tiêu Vũ nói nghiêm túc, nhưng bất kể ai nhìn thấy nhiều đại hán hung ác như vậy, đều sẽ cảm thấy không giống như người tốt. Không thì lúc đám người Tiêu Vũ vào thành đã không bị thủ vệ theo dõi rồi.
Thành trì của Dự quận không quá lớn nhưng tuy rằng chim sẻ nhỏ, ngũ tạng đều đầy đủ, cái gì cũng có bán.
Tiêu Vũ không có mục tiêu cụ thể nên đã quyết định đi dạo một vòng chợ để xem trước.
Nhìn xem có thể mua ít cây ăn quả về hay không, hiện giờ trong căn cứ của nàng có không ít cây cối, nhưng lại không có cây ăn quả.
Chủ yếu là phần lớn cây ăn quả hơi khó trồng một xíu, Nguyệt Tuyền trấn trước đó cũng không thích hợp cho cây ăn quả sống, nhưng ốc đảo của Tiêu Vũ không giống thế.
Tiêu Vũ đã phát hiện ra khí hậu với môi trường tại ốc đảo của mình rất tốt, vô hình trung có cảm giác gần giống không gian.
Hơn nữa nói đi phải nói lại, dù không thể trồng trong ốc đảo thì cũng có thể trồng trong không gian, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có trái cây tươi mới để ăn, cũng là một điều rất tuyệt diệu.
Tiêu Vũ phải thừa nhận rằng đây là sự sơ sót của mình, trước khi rời khỏi Thịnh Kinh thành, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc dọn sạch quốc khố, hoàn toàn không nhớ kiếm mấy thứ có thể phát triển lâu dài.
Nhưng mà không sao hết, có tiền là có thể mua được hết thảy.
Trong chợ phía tây của Dự quận này có bán rau dưa củ quả và các loại sản phẩm phụ nông nghiệp.
Tiêu Vũ dẫn theo một đám đại hán áo đen đi trong chợ, những người đang đi trên đường đều tự giác né tránh, không ai muốn trêu chọc những người nhìn trông có vẻ rất không dễ trêu chọc này.
Một lão bá y phục tả tơi canh giữ ở bên cạnh quầy hàng, trên quầy hàng là một ít cây non gần như đã khô quắt, trên thân cây đã chẳng còn cái lá nào.
Người đi đường cũng không thèm nhìn đồ, đi ngang qua sạp hàng luôn.
Triệu Nhị thẩm tử bán đồ ăn ở bên cạnh không nhịn được nói một câu: “Ta nói này lão Ngô! Ngươi mau trở về tìm mấy nghề đứng đắn mà làm đi, ngươi bán cái gì vậy chứ? Lấy về nhóm lửa cũng không đáng nữa kìa.”
Ngô lão bá nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, ông ta đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, xanh xao vàng vọt, có vẻ đã phải chịu đói trong một khoảng thời gian dài.
Ông ta mở miệng nói: “Đây là thứ tốt, nhỡ đâu có người biết nhìn hàng, ta sẽ phát tài!”
“Thôi cứ coi như là hàng hiếm có khó tìm đi, nhưng hiện giờ khô quắt rồi, hoàn toàn không sống nổi.” Triệu Nhị thẩm tử nói đúng sự thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận