Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 155: Cao Thủ Du Học Phía Bắc Myanmar

.



Chương 155: Cao Thủ Du Học Phía Bắc Myanmar
“Công chúa, sau này Tạ Quảng ta chỉ nghe theo Công chúa!” Tạ Quảng kiên định nói.
Tất nhiên Tiêu Vũ không muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với tiểu chất tử kia của mình, bởi vì bây giờ Tiêu thị đã không còn ngôi vị Hoàng đế nữa.
Nhưng đối với việc Tạ Quảng bày tỏ lòng trung thành, Tiêu Vũ vẫn tiếp nhận. Nàng cũng không thể đẩy một đứa nhóc đầu còn để chỏm lên đầu sóng ngọn gió được. Nguyên Cảnh mới bây lớn chứ?
Tiêu Vũ nói: “Lòng trung thành của Tạ đại nhân thật sự khiến cho ta cảm động, nếu phụ hoàng trên đời có linh nhất định sẽ vui mừng vì không gửi gắm sai người.”
Tạ Quảng nghe thấy lời này thì không nhịn được lau nước mắt một chút.
“Lúc bệ hạ băng hà, lão thần vướng hoàng lệnh, thậm chí không hồi kinh phúng viếng, ta luôn thấy rất tiếc nuối...” Tạ Quảng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nhẹ giọng an ủi: “Phụ hoàng không cho phép ngươi đi phúng viếng là vì hi vọng lúc đó ngươi giữ một khoảng cách với Tiêu thị bọn ta, như vậy mới có thể bảo tồn thế lực.”
Giọng của Tạ Quảng tự hào: “Công chúa, Nam Dương ta vẫn luôn âm thầm luyện binh ở đây, bây giờ đã có năm nghìn tư quân!”
“Năm nhìn tư quân này cho Công chúa tùy ý sai khiến!” Tạ Quảng kiên định nói.
Nói đến đây, Tạ Quảng lại thở dài một tiếng: “Còn có một chuyện, chính là lúc trước ta tích trữ rất nhiều lương thực, số lương thực này đều không vào sổ sách chung, là ta lặng lẽ tích trữ, dùng để nuôi dưỡng số tư quân này và cung cấp cho Tiêu thị khởi sự phục quốc...”
“Cũng không biết là tên thiếu tâm nhãn đến phần mộ tổ tiên bốc khói đen nào vận chuyển lương thực của ta đi.” Tạ Quảng nghiến răng ken két.
“Người này hơn phân nửa là cùng một phe với tên trộm sạch Thái thú phủ của ta, nếu để cho ta biết là ai...”
Tiêu Vũ tiếp lời ông ấy: “Biết rồi, treo trên cửa thành hong gió.”
Tạ Quảng ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này là lão thần bất lực.”
“Không biết tiếp theo Công chúa định làm thế nào? Bây giờ chúng ta có khởi nghĩa vũ trang không? Hay là tiếp tục tích trữ lực lượng?” Tạ Quảng hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Ta tiếp tục đi lưu đày.”
Tạ Quảng rất kinh ngạc: “Công chúa, người... không có ý định phục quốc nữa sao? Công chúa không cần lo, lão thần bằng lòng đánh đổi mạng sống vì Công chúa!”
“Người Tạ gia ta sẵn lòng chiến đấu đến người cuối cùng!” Tạ Quảng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ kiên định bảo: “Lưu đày trước.”
Tạ Quảng có chút sốt ruột: “Công chúa! Nếu người đã nhận tín vật của tiên đế thì đại biểu cho hưng suy vinh nhục của hoàng tộc Tiêu thị gắn liền với người!”
“Lão thần tin rằng, dưới sự dẫn dắt của Công chúa, nhất định chúng ta có thể khôi phục non sông, nhất định Công chúa sẽ trở thành Nữ hoàng chói lọi lóa mắt nhất hoàng tộc Tiêu thị! Chắc chắn Công chúa sẽ ghi tên vào sử sách, tiếng thơm muôn đời!” Tạ Quảng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nhìn Tạ Quảng. Tạ Quảng này du học ở phía Bắc Myanmar* trở về sao? Bản lĩnh lừa gạt này quả thật còn có tính lừa gạt hơn điện tín. Hơn nữa... không phải Tạ Quảng giành lời thoại của mình đấy chứ? Vốn dĩ nàng còn muốn tẩy não Tạ Quảng, nhưng lòng trung thành của ông ấy khiến trong đầu của ông ấy vốn dĩ không rót nước vào được, bởi vì đã đầy rồi.
(*Nói đến việc nhân công bị lừa sang Miến Điện bắt làm những công việc lừa đảo người khác qua điện tín, giống như ở bên mình là bị lừa sang Campuchia.)
Tiêu Vũ chỉ thật kiên nhẫn giải thích: “Không phải ta không có ý định phục quốc, mà là ta định tới đất hoang Ninh Nam trước, dùng chỗ đó làm cơ sở, tích trữ lực lượng.”
“Tranh thủ một lần hành động đánh bại kẻ địch. Nếu bây giờ chúng ta đã dấy lên chiến tranh, dựa vào những người trong tay cũng không phải là đối thủ của gia tộc Vũ Văn.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tạ Quảng thở dài một tiếng: “Công chúa, mục tiêu của người không sai, nhưng người có từng nghĩ tới khu vực Nam Ninh kia là nơi hoang vu, người ở chỗ như vậy vốn dĩ không sống nổi, càng không nói đến chuyện phục quốc hay không?”
“Đến lúc đó, người của chúng ta đi qua ăn cái gì, mặc cái gì? Giải quyết những vấn đề này thế nào?” Tạ Quảng hỏi.
Tiêu Vũ yên lặng tính toán vật tư trong không gian của mình, không tính tới số tài nguyên quốc khố mà Tống Kim Ngọc âm thầm áp tải cũng dồi dào đầy đủ. Hơn nữa hình như đất hoang cũng không đáng sợ như vậy.
Bên trong không gian của nàng đã có thể trồng lương thực rồi, đến lúc đó dựa vào không gian tự cấp tự túc cũng có thể tích góp đủ thế lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận