Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 503: Cùng Nhau Đến Kiếm Chuyện

.



Chương 503: Cùng Nhau Đến Kiếm Chuyện
Sắc mặt ông ta hơi thay đổi: “Trẫm mệt rồi, hôm nay đến đây thôi.”
“Bệ hạ... thần...”
“Nếu như còn muốn từ quan, trẫm sẽ chiếu theo nghịch đảng mà xử tội!” Vũ Văn Phong cười lạnh nói xong.
Nhất thời không còn ai dám hé răng nửa lời nữa.
Nhưng những người đã từ quan ban nãy cũng không muốn đổi ý. Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, đã đồng ý rồi, bọn họ không thể bỏ lỡ cơ hội này!
Trong lúc nhất thời, văn võ bá quan toàn triều tổn thất một phần ba.
Tâm trạng của Vũ Văn Phong sao? Đương nhiên không tốt được đến đâu rồi.
Nhưng Vũ Văn Phong còn có việc quan trọng hơn, ông ta phải đi tìm Văn Thanh Lan để kiếm chuyện, tống cổ Văn Thanh Lan vào lãnh cung.
Sau đó mượn chuyện này ảnh hưởng đến Văn Viễn Đạo.
Trước đó ông ta vẫn luôn không muốn trở mặt với Văn Viễn Đạo.
Nhưng hiện tại, là lúc phải đưa ra quyết định rồi.
Nếu không ngôi vị Hoàng đế này sẽ thuộc về người ta mất!
Có thể nói, Vũ Văn Phong rất tin tưởng lời của Chân Pháp đạo trưởng, không hề nghi ngờ chút nào.
Vũ Văn Phong không muốn tin cũng không được bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên Tiêu Vũ làm ra dị tượng. Nhưng vào lần đầu tiên, tuy rằng Vũ Văn Phong đã bắt đầu quản chế Văn Viễn Đạo, nhưng lại không muốn xé rách mặt hoàn toàn.
Chỉ là sau khi quản chế một khoảng thời gian, bởi vì không có người để dùng, lại bởi đại quân dưới tay Văn Viễn Đạo bắt đầu xao động, nên ông ta đành phải thả Văn Viễn Đạo ra.
Lần dị tượng đầu tiên còn cần Vũ Văn Phong tự mình lĩnh hội, còn về lần này, có một người đứng ra thuyết pháp như Chân Pháp đạo trưởng, nói có sách mách có chứng. Cho dù Vũ Văn Phong không muốn tin cũng phải tin!
Lần này, cho dù Văn Viễn Đạo có là cha ruột của Vũ Văn Phong, Vũ Văn Phong cũng sẽ không tin Văn Viễn Đạo nữa!
Huống chi, vốn dĩ Vũ Văn Phong đã đề phòng Văn Viễn Đạo từ xưa rồi.
Con người Vũ Văn Phong rất là háo sắc. Nhưng nữ nhân ông ta thực sự thích chắc là kiểu như Tô Lệ Nương, so với Tô Lệ Nương, quả thực Văn Thanh Lan có chút canh suông nước nhạt.
Về phần khi xưa tại sao lại muốn Văn Thanh Lan? Đó là bởi ông ta cảm thấy mình là đế vương Đại Ninh, muốn ai được nấy, đám thần tử kia ai cũng không dám phản đối!
Ông ta hưởng thụ khoái cảm mà quyền lực mang đến.
Nay, ông ta cũng đã trải nghiệm hết cảm giác mới mẻ rồi.
Văn gia lại thành vật cản trở của mình.
Đương nhiên, Vũ Văn Phong không thể nào dễ dàng tha cho Văn Thanh Lan.
Thế nên, từ Văn Viễn Đạo đến Văn Thanh Lan.
Khi Văn Thanh Lan nhìn thấy Vũ Văn Phong, trên mặt nàng ta tràn đầy ý cười: “Phụ… bệ hạ ngài đến rồi.”
Vốn định gọi là phụ hoàng, nhưng rất nhanh, nàng ta đã ý thức được người trước mặt này đã không phải phụ hoàng của mình, mà là bệ hạ.
Vũ Văn Phong nhìn Văn Thanh Lan trước mặt, lạnh giọng nói: “Hôm nay ngươi mặc quần áo màu trắng.”
Văn Thanh Lan gật đầu: “Bệ hạ có thích không?”
“Ngươi đang để tang cho ta sao? Mặc đồ màu trắng là muốn ta đi chết?” Vũ Văn Phong sầm mặt nhìn Văn Thanh Lan.
Từ sau khi Vũ Văn Phong làm Hoàng đế, bởi vì túng dục quá độ, khóe môi rủ xuống, mặt mũi lỏng lẻo hơn rất nhiều, nhìn có vẻ già hơn trước kia không ít.
Suy cho cùng cũng đã có tuổi, có thể làm cha người ta luôn.
Đương nhiên tốc độ già đi rất nhanh.
Văn Thanh Lan sững người, nàng ta nhìn Vũ Văn Phong, vội nói: “Bệ hạ ngồi xuống nói chuyện đi, thần thiếp đi thay quần áo ngay đây.”
Còn chưa đợi Văn Thanh Lan đi thay quần áo. Vũ Văn Phong uống một ngụm trà rồi lạnh giọng nói: “Nước trà lạnh như vậy, trẫm thấy ngươi không coi trẫm ra gì!”
Văn Thanh Lan không biết tại sao Vũ Văn Phong lại nổi giận như vậy, nhưng thấy vậy nàng ta lập tức quỳ xuống.
“Bệ hạ, thần thiếp có tội, mong bệ hạ trách phạt.” Văn Thanh Lan thừa nhận sai lầm.
Vẻ mặt của Vũ Văn Phong vẫn khó coi như cũ: “Vừa nãy khi ngươi quỳ xuống, đầu gối bên nào chạm đất trước?”
“Bên... bên trái chăng?” Văn Thanh Lan nhỏ giọng nói.
“Không may mắn.” Vũ Văn Phong lạnh giọng nói.
“Người đâu! Tống Văn Thanh Lan vào lãnh cung! Chọn ngày xử lý!” Vũ Văn Phong cười lạnh nói.
Lúc này, vẻ mặt của Văn Thanh Lan vẫn còn mờ mịt, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ta nhìn Vũ Văn Phong, hỏi: “Bệ hạ, ngài sao vậy? Có phải trên triều có người nói linh tinh điều gì phải không?”
Trước kia trên triều có người nói mình không nên làm hoàng phi. Bệ hạ vì chuyện này nên mới tức giận sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận