Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 182: Tiêu Bái Bì

.



Chương 182: Tiêu Bái Bì
Tiêu Vũ đứng trong thôn trang của Tiết Quảng Sơn, nhìn từng mảnh ruộng tốt phì nhiêu rộng lớn kia, bắt đầu di chuyển thật nhanh bên trên.
Những nơi Tiêu Vũ đi qua, đất bị cào xuống ba thước. Thổ nhưỡng rất màu mỡ, không được hoàn mỹ chính là đang đổ tuyết lớn, nếu không thì Tiêu Vũ có thể mang cả hoa màu bên trên đi cùng, đỡ mất công phải trồng! Hiện tại chỉ có thể đào đất trước rồi lại trồng trọt sau.
Tiêu Vũ liên tục ghé thăm mấy điền trang, lấy đủ thổ nhưỡng, lúc này mới đuổi theo đại đội lưu đày. Lúc Tiêu Vũ trở lại, mọi người đã đi rất lâu rồi, vốn dĩ bọn họ không dám nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Tiêu Vũ, Tiền Xuyên có chút lo lắng hỏi: “Công chúa, xem như người đã trở về rồi, người mau đưa ra ý kiến đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút hay là tiếp tục lên đường?”
“Người thì trái lại không sao, nhưng ngựa đã mệt rồi.” Tiền Xuyên nói.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Vậy mọi người nghỉ ngơi trước một chút đi, ăn một chút gì đó cho lại sức.”
Hơn nữa gió lạnh rét thấu xương như vậy, làm sao có thể liên tục không nghỉ ngơi được?
“Nhưng nếu chúng ta nghỉ ngơi, chẳng phải truy binh sẽ đuổi kịp sao?” Tiền Xuyên hỏi.
Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng, còn truy binh nào nữa. Đương nhiên, chắc chắn Tiết Quảng Sơn sẽ không từ bỏ việc đuổi bắt bọn họ, nhưng trong thời gian ngắn ông ta không phái người tới được!
Lúc nàng đi vơ vét Thái thú phủ đã tới thủ quân doanh của Thương Ngô một chút, lấy hết ngựa đi rồi.
Sau khi Tiết Quảng Sơn trở về, đầu tiên cần phải giải quyết cục diện rối rắm trong phủ mới có thể nghĩ tới việc đuổi theo bọn họ.
Hơn nữa cho dù ông ta có ý nghĩ đó, lại tới chứng thực cũng cần thời gian nhất định. Dù sao ngựa đều biến mất, cũng không phải chỉ động mồm miệng là được.
Tóm lại, Tiêu Vũ cảm thấy người của Thương Ngô quận sẽ không dễ dàng đuổi theo như vậy.
Về phần sau đó? Chỉ cần có mấy ngày như vậy, để bọn họ đến được Ninh Nam thì chính là trời cao Hoàng đế xa rồi, chưa chắc Tiết Quảng Sơn có thể với tay đến nơi như vậy!
Đã có lời nói của Tiêu Vũ, mọi người yên tâm nghỉ ngơi. Tiêu Vũ ngồi bên đống lửa sưởi ấm. Ánh lửa ấm áp chiếu lên mặt Tiêu Vũ, khiến Tiêu Vũ cảm thấy cả người đều ấm áp.
Trời rất lạnh, vừa rồi Tiêu Vũ đã phân phát đống quần áo lông mình mang về. Các nữ tử thì đủ dùng, các nam nhân thì...
Tiêu Vũ cũng bất lực. Đồ vật có hạn, nàng cũng chỉ có thể làm đến mức này. Nếu không gian có thể bổ sung hàng vô hạn thì tốt rồi... Đến lúc đó, nhất định nàng sẽ có được một đội quân tinh nhuệ!
Ai ngờ Tiêu Vũ vừa mới nghĩ như vậy thì phát hiện trong không gian có động thái khác thường.
Không gian của nàng lại không thể nào tiến vào nữa. Mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, Tiêu Vũ vừa lo lắng vừa vui vẻ.
Lo lắng chính là tạm thời nàng không thể tiến vào không gian, nếu lúc này gặp phải nguy hiểm thì rất rắc rối. Nhưng vui mừng là mỗi lần không gian như vậy đều là sắp thăng cấp.
Cũng không biết lần này có thể thăng cấp ra chức năng gì mới.
Lần trước thăng cấp, không gian đã có thay đổi về môi trường, bắt đầu từ việc xuất hiện bọ hung, dần dần có thể chứa nhiều vật sống hơn. Lần này không gian lại cho nàng bất ngờ thế nào đây?
Trời rất lạnh nhưng đám người Hắc Phong đã sống khổ từ lâu, vì vậy bọn họ vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ có Thượng thư đại nhân tương lai Tống Kim Ngọc là lạnh đến run rẩy. Tiêu Vũ thấy hắn ta thật sự rất đáng thương, vì vậy đưa quần áo lông cho hắn ta.
“Công chúa, người thật tốt với ta.” Tống Kim Ngọc cảm kích nói.
Tiêu Vũ bảo: “Ngươi là quan văn, thân thể yếu ớt một chút cũng là bình thường.”
“Bây giờ đồ đạc của ta có hạn, không có cách để các huynh đệ đều được ăn no mặc ấm, nhưng mọi người hãy tin ta, tương lai nhất định ta có thể cho tất cả mọi người được sống cuộc sống tốt!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ vừa nói vậy, sĩ khí lập tứ tăng vọt. Về phần mấy người mới gia nhập lúc này đều đã có chút hối hận. Công chúa lợi hại như vậy, vì sao lúc trước bọn họ không gia nhập sớm hơn?
Mặc dù không có đầy đủ quần áo lông nhưng lại có đủ thịt. Dù sao đám lợn rừng trong không gian của Tiêu Vũ đã có lợn con rồi.
Lợn rừng thích nghi với môi trường trong không gian, tốc độ sinh sôi nảy nở cũng trở nên nhanh đến mức có thể nói là đời đời con cháu vô cùng vô tận.
Mọi người vây quanh đống lửa ăn thịt, cho dù bầu trời đang đổ tuyết thì mọi người cũng không thấy vất vả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận