Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 595: Yêu Thầm Là Một Loại Cảm Giác Như Thế Nào?

.



Chương 595: Yêu Thầm Là Một Loại Cảm Giác Như Thế Nào?
Nàng nói: “Ngươi cũng biết chuyện Vũ Văn Phong dùng thuật vu cổ khống chế lòng người, bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biện pháp gì có thể giải quyết chuyện này hay không?”
Vẻ mặt Thẩm Hàn Thu nghiêm túc.
“Công chúa điện hạ, lòng đề phòng của tên Vũ Văn Phong kia rất mạnh, ông ta cũng không để cho ta tiếp xúc với chuyện này...”
Nói đến đây, Thẩm Hàn Thu có chút áy náy: “Thuộc hạ bất tài, nhưng xin Công chúa hãy cho thuộc hạ một cơ hội, nhất định thuộc hạ sẽ dốc hết sức điều tra chuyện này!”
Tiêu Vũ cũng biết hiện tại tên Vũ Văn Phong này đã rất có tâm nhãn, sẽ không đặt thứ quan trọng như tính mạng như vậy ở bên ngoài ánh sáng.
Về phần cuối cùng có biện pháp gì.
Bây giờ Thẩm Hàn Thu không biết cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy Tiêu Vũ lập tức trấn an hắn ta: “Để ý điều tra là được rồi, nhưng hãy nhớ, mọi việc đặt an toàn của mình lên hàng đầu. So với những thứ khác, ta để ý an toàn của ngươi hơn.”
Đối với bất kỳ một người nhà nào, Tiêu Vũ cũng đều đối xử như nhau.
Nàng không muốn người nhà của mình vì nghiệp lớn phục quốc của mình mà liên lụy tới tính mạng của bản thân!
Phục quốc là vì để mình và đám “người nhà” của mình được trải qua cuộc sống tốt hơn tự do phát triển hơn.
Nhưng nếu sau khi phục quốc mọi người trong nhà đều bỏ mạng thì có ý nghĩa gì chứ?
Thứ Tiêu Vũ để ý vốn dĩ không phải là quyền thế và giang sơn kia.
Cho dù có được non sông vạn dặm thì có ích lợi gì?
Còn không phải chỉ có thể sống ở một nơi nhỏ bé thôi sao?
Theo Tiêu Vũ thấy, ở bất kỳ chỗ nào cũng không thoải mái bằng không gian của mình.
Thẩm Hàn Thu cảm động nhìn Tiêu Vũ.
“Công chúa điện hạ... người...”
Nói đến đây, bờ môi Thẩm Hàn Thu giật giật, cuối cùng hắn ta nuốt những lời mình muốn nói xuống.
Lúc thích Công chúa hắn ta hèn mọn, cho dù đã trở thành Thống lĩnh, hắn ta vẫn cảm thấy bản thân không xứng với Công chúa ở trên đám mây.
Vì vậy cho dù trong lòng Thẩm Hàn Thu có thích và ngưỡng mộ nhiều hơn nữa, hắn ta cũng không dám nói ra.
Thẩm Hàn Thu sợ sau khi mình nói ra sẽ giống như lúc trước, bị sỉ nhục một trận thật nặng.
Mặc dù Công chúa đã giải thích những chuyện đó đều là hiểu lầm, nhưng sau khi Thẩm Hàn Thu trải qua những điều kia, nửa đêm lúc tỉnh mộng vẫn sẽ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn ta đã không xứng với Công chúa lúc trước.
Bây giờ Công chúa tốt như vậy, làm sao hắn ta dám để cho Công chúa biết tâm tư đê tiện của mình chứ?
Bên dưới bề ngoài lạnh lùng điên cuồng kia của Thẩm Hàn Thu cất giấu một trái tim yếu ớt mềm mại.
Nữ nhân làm từ mía ngọt như Tiêu Vũ làm sao biết được trong lòng Thẩm Hàn Thu nghĩ thế nào.
Vì sao nói nàng là nữ nhân làm từ mía ngọt?
Là vì lúc ăn thì ngọt, nhưng sau khi ăn xong chỉ toàn là bã!
Nàng chính là nữ nhân cặn bã phiên bản cổ đại!
Tiêu Vũ đưa tay vỗ vai Thẩm Hàn Thu, ấm áp nói: “Như vậy thì nhờ cậy Thẩm Thống lĩnh rồi.”
Tiêu Vũ thấy sắc mặt của Thẩm Hàn Thu lạnh lùng, dường như không có lời nào nói với mình.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, tên Thẩm Hàn Thu này đúng là tính tình lạnh lùng.
Nàng ở đây, hai người cũng không có gì hay để nói với nhau.
Vì vậy Tiêu Vũ nói: “Thẩm Thống lĩnh, đã vậy thì ta xin cáo từ trước đây.”
Lúc Tiêu Vũ rời khỏi.
Thẩm Hàn Thu nhìn bóng lưng của Tiêu Vũ, vươn tay ra muốn mở miệng giữ Tiêu Vũ ở lại.
Nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng Thẩm Hàn Thu không nói ra.
Thẩm Hàn Thu xoay người lại, nhìn đồ ăn Tiêu Vũ để lại, khóe môi hơi cong lên.
“Triệu Kiếm!” Thẩm Hàn Thu gọi.
Triệu Kiếm nghe tiếng thì trả lời: “Đại nhân.”
“Dùng bữa với ta.” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
Đồ Công chúa để lại quá nhiều, còn dư lại cũng sẽ hỏng mất.
Con người Thẩm Hàn Thu từ nhỏ đã phải sống cho qua ngày, tất nhiên sẽ không nỡ lãng phí đồ ăn.
Sau khi Triệu Kiếm đi vào nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cả người đều kinh hãi: “Đại nhân! Ngài phát tài rồi hả?”
Thẩm Hàn Thu nhìn Triệu Kiếm: “Vì sao ngươi lại nói vậy?”
“Không phải phát tài thì ngài có thể mua nhiều đồ ăn ngon như vậy sao?”
Triệu Kiếm đã không kịp chờ đợi ngồi xuống, bắt đầu ăn: “Ồ, sao hương vị của món ăn này lại không khác với đồ ăn do đầu bếp trong phủ chúng ta làm cho lắm thế? Có điều đầu bếp kia đòi tiền công quá đắt, chẳng phải công tử đã đuổi người ta rồi sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận