Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 197: Giết Thẳng Thì Quá Đẫm Máu Rồi

.



Chương 197: Giết Thẳng Thì Quá Đẫm Máu Rồi
Tô Lệ Nương nở nụ cười: “Lệ Nương chỉ là một vũ cơ, có thể nhận được sự hậu ái của bệ hạ, sự chăm sóc của Công chúa đã thấy đủ lắm rồi. Nếu ta có thể dùng mạng sống của mình để bảo vệ Công chúa, vậy cũng là chết có ý nghĩa.”
Tiêu Vũ nghe nàng ấy nói như thế thì mắt mày khẽ cong, không nhịn được mà nở nụ cười bảo: “Được rồi, ngươi không cần phải để lại di ngôn đâu, không chết được.”
Lúc này Tô Lệ Nương mới run run rẩy rẩy sờ sau lưng mình.
Nàng ấy thoáng cái đã tìm tới chỗ, phát hiện sau lưng mình vẫn hệt như lúc trước, không có bất kỳ điều gì khác thường, lúc này nàng ấy mới hoàn hồn:”Ta không trúng ám khí?”
Tiêu Vũ nói: “Không có.”
Tô Lệ Nương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui qua bên cạnh đứng yên: “Ta còn tưởng rằng mình...”
Nàng ấy không cảm thấy đau nhưng vẫn cảm thấy sau lưng căng lên, lúc trước chỉ cảm thấy là trúng độc, bây giờ nghĩ lại hẳn là do căng thẳng mà ra.
Tô Lệ Nương đưa mắt nhìn về phía ám khí rơi dưới đất. Đó là mấy cây ám khí như đinh sắt, nếu chui vào máu thịt, không chết cũng bị thương.
Có điều... lúc này những thứ đó đồng loạt bày ngay ngắn dưới đất, giống như có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy.
Tô Lệ Nương hỏi: “Chuyện này là sao đây?”
Tiêu Vũ trả lời: “Ta cũng không biết, ám khí kia bay tới trước mặt ngươi thì rơi xuống.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ lập tức bịa chuyện: “Không phải có câu chim sa cá lặn à? Có lẽ là dung mạo của Tô nương nương quá đẹp, ám khí kia không nỡ tổn thương ngươi nên mới rơi xuống!”
Huyết Ưng nghe thấy hai người đối thoại như vậy thì cả người đều không ổn. Gã ta cũng muốn biết tại sao ám khí của mình lại rơi xuống, nhất định là nữ tử trẻ tuổi kia đã dùng biện pháp nào đó rồi.
Nhưng cho dù Huyết Ưng là chủ nhân của ám khí cũng không nhìn thấu. Gã ta lăn lộn được trên đường cũng là nhờ vào chiêu ám khí này, chỉ cần gã ta ra tay thì chưa từng xảy ra tình huống không thể đả thương được ai!
Huyết Ưng nhìn hai nữ tử xinh đẹp như yêu tinh trước mắt, trong lòng cảm thấy rất bất an. Gã ta lập tức nói: “Rút lui!”
Nhưng vào lúc này… có rút lui hay không là chuyện mà bọn chúng có thể quyết định được hay sao?
Chỉ nghe Tiêu Vũ kéo cổ họng kêu lên: “Cả nhà! Bắt những tên phạm nhân bỏ trốn này lại!”
Những người này còn dám ra tay với bọn họ, vừa ra tay chính là chiêu thức dồn người ta vào chỗ chết, nếu thật sự để cho bọn chúng chạy mất thì dân chúng có thể sẽ phải gặp nạn.
Mặc dù Thái thú Thương Ngô không phải loại người tốt lành gì, nhưng dân chúng Thương Ngô vô tội. Tóm lại, Tiêu Vũ tuyệt đối sẽ không để đám lòng dạ độc ác này chạy mất.
Liễu Sơn đã dẫn cả đám người giết tới.
Chung quy hắn ta cũng là Giáo đầu của mấy chục vạn cấm quân, vì vậy công phu trên tay không phải là thứ mà người bình thường có so sánh được.
Còn cả tên Mạnh Thường kia nữa, hổ cũng có thể đánh chết, đối phó với loại tiểu nhân vật đã bị thương như Thượng Sơn Hổ lại càng thoải mái nhẹ nhàng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đồng tâm hiệp lực bắt hết những tên phạm nhân bỏ trốn từ Ninh Nam kia lại.
“Công chúa, xin người hãy giải quyết!” Liễu Sơn tóm cổ áo của Huyết Ưng, ném gã ta xuống đất.
Huyết Ưng nghe thấy xưng hô Công chúa này thì hơi sửng sốt: “Công chúa? Công chúa gì?”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ta là Công chúa gì không quan trọng, quan trọng là ngươi tiêu đời rồi.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Vạn Hổ: “Ở Ninh Nam phạm nhân bỏ trốn không có chiếu lệnh mà lén lút đi ra ngoài, hơn nữa còn chặn đường cướp bóc quan sai nên chịu tội thế nào?”
Tiêu Vũ rất muốn giải quyết người luôn, nhưng ở đây còn có tên cứng đầu Vạn Hổ này đấy. Không phải lúc không thể làm gì khác thì Tiêu Vũ cũng không muốn xảy ra xung đột với Vạn Hổ.
Vạn Hổ nghe nàng hỏi vậy thì trả lời: “Theo luật phải xử trảm ngay lập tức.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Vẫn đừng nên chém đầu thì hơn.”
Bây giờ đám người Huyết Ưng đã trở thành tù nhân, không còn sự kiên cường của lúc trước, lúc này bọn chúng nghe thấy Tiêu Vũ nói như vậy thì vội vàng thở phào nhẹ nhõm.
“Công chúa, chỉ cần người muốn, sau này huynh đệ bọn ta sẽ xem người như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nghe Công chúa sai khiến!” Huyết Ưng vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
Tiêu Vũ rũ mắt nhìn những người này.
Nàng cười khẽ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Giết thẳng thì quá đẫm máu rồi.”
Chủ yếu là không dễ xử lý thi thể, Tiêu Vũ cũng không muốn dùng không gian của mình để chứa thi thể, nếu như sau này có người phát hiện nhiều thi thể như vậy cũng rất rắc rối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận